Tìm kiếm

Người Duy Nhất Trong Mắt Anh - Chương 4

13

Giang Duệ gọi món, tất cả đều giống hệt những món tôi đã chọn trước đó.

Sự trùng hợp khiến anh ta hơi bối rối.

Trùng hợp thật đấy, Cố Sênh, em cũng thích ăn những món này sao?

Tôi không mấy để tâm, chỉ gật nhẹ, cảm thấy hài lòng khi gắp một miếng lớn cho vào miệng.

Ừ, em vốn đã thích ăn rồi.

Ngồi đối diện, Tô Mị Doanh giữ im lặng, nhưng thoáng chốc tôi thấy đôi mày cô ta nheo lại.

Khi gắp thức ăn, cô ta cũng miễn cưỡng, chỉ gắp một ít.

Sự nghi hoặc trên gương mặt Giang Duệ trở nên rõ ràng hơn.

Mị Doanh, em... không thích ăn sao?

Tô Mị Doanh dừng tay, gượng cười.

Không, ngon lắm, chỉ là có lẽ vì ở đây lạnh quá nên em không có khẩu vị.

Rõ ràng cô ta không thích.

Bởi vì tất cả những món này đều là những món Giang Duệ ghi chú—những món tôi thích.

Bầu không khí quanh bàn ăn bỗng trở nên ngột ngạt, khó chịu.

Giang Duệ đứng dậy, nét mặt đầy khó chịu.

Anh đi vệ sinh một lát.

Tôi không để ý, tiếp tục ăn.

Cố Dự Mặc cũng im lặng, kiên nhẫn gắp thức ăn cho tôi.

Một lúc sau, nhân viên phục vụ mang canh tôi gọi lên.

Tôi vén tóc, chuẩn bị uống.

Bỗng nhiên cảm giác mái tóc bị ai đó từ phía sau nhẹ nhàng gom lại.

Cả người tôi khựng lại.

Động tác phía sau cũng dừng lại.

Tôi quay đầu, bắt gặp ánh mắt Giang Duệ.

Anh ta hơi kinh ngạc nhìn bàn tay mình.

Sao lại...

Cố Dự Mặc lập tức đứng lên, đẩy anh ta ra.

Tháo dây buộc trên cổ tay mình, anh gọn gàng buộc tóc tôi lại.

Tô Mị Doanh cũng không thể ngồi yên nữa, mặt cô ta xám lại, đứng bật dậy.

Em thấy không khỏe, em về khách sạn trước đây.

Giang Duệ đuổi theo hai bước rồi đứng lại, ánh mắt khác lạ nhìn tôi.

Cố Sênh, giữa chúng ta... có phải đã từng xảy ra chuyện gì?

Tôi uống thêm vài ngụm canh, thong thả lau khóe miệng.

Có.

Nhưng, em không muốn nữa rồi.

14

Trên đường trở về khách sạn, bình luận trên mạng náo nhiệt như một trận chiến.

【Đúng rồi! Trận chiến tình trường mới thật sự hấp dẫn! Nữ chính ngầu quá, cuối cùng cũng không còn tính cách bánh bao nữa!】

【Tôi nóng lòng muốn xem nam chính khôi phục ký ức quá, nhớ không nhầm là lúc trượt tuyết ngày mai đúng không?】

【Đúng thế, nam chính nhìn thấy nữ chính và chú nhỏ cùng trượt tuyết, ghen tuông phân tâm rồi ngã đập đầu, mới nhớ lại mọi chuyện.】

【Trong cốt truyện gốc, chú nhỏ chỉ là công cụ thúc đẩy tình cảm nam nữ chính, không biết giờ có thay đổi không đây?】

【Aaaa ủng hộ chú nhỏ thượng vị! Ủng hộ soái ca lớn tuổi!】

Tôi quay sang nhìn Cố Dự Mặc bên cạnh.

Anh cũng vừa lúc nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng đến khó tin.

Sao vậy?

Tôi len lén vốc một nắm tuyết trên cành cây, chớp mắt tinh nghịch.

Tóc anh dính tuyết này, cúi xuống đi, em phủi cho.

Cố Dự Mặc thoáng ngạc nhiên.

Tuyết? Nhưng hình như giờ đâu có rơi.

Dù vậy, anh vẫn ngoan ngoãn cúi đầu.

Tôi thả nắm tuyết lên tóc anh, khẽ vỗ vài cái.

Này, bây giờ thì có rồi.

Cố Dự Mặc bật cười, khóe môi cong lên rõ ràng.

Vậy phiền em giúp anh phủi xuống nhé?

Tôi cảm thấy như được giao trọng trách lớn lao, gật đầu chắc nịch.

Tất nhiên rồi.

Thế là tôi kiễng chân, phủi tuyết trên tóc anh.

Nhưng không ngờ, ngay khoảnh khắc ấy, tôi bị kéo vào trong vòng tay anh.

Trời rất lạnh, áo khoác dày nặng nề.

Nhưng tôi vẫn nghe rõ từng nhịp tim dồn dập, từng tiếng vang lên đều đều.

Đầu Cố Dự Mặc tựa lên vai tôi.

Hơi thở lạnh lẽo, quen thuộc len vào khoang mũi, y như trước kia khiến người ta cảm thấy an lòng.

Tiểu Sênh.

Anh...

Rất nhớ em.

Một câu nói chẳng đầu chẳng cuối.

Nhưng tôi hiểu.

Bởi vì trong lòng, hạt giống bé nhỏ kia lại bắt đầu nảy mầm.

15

Ngày hôm sau đi trượt tuyết, tôi lại trở thành nửa người thầy của Cố Dự Mặc.

Thật ra cũng hợp lý thôi.

Anh chưa tốt nghiệp đại học đã phải tiếp quản tập đoàn, vốn chẳng có nhiều thời gian để chơi bời.

Thế là, tôi nắm tay anh, kiên nhẫn dạy từng chút một.

Anh học rất nhanh, chẳng bao lâu đã có thể tự trượt.

Nhưng vẫn không tránh khỏi một cú ngã.

Tôi vội kéo anh dậy, nhưng không ngờ lại bị ngã theo, đập mạnh xuống người anh.

Cố Dự Mặc khẽ rên một tiếng, rồi lo lắng hỏi ngay:

Thế nào rồi? Có đau không?

Tôi cố gắng ngồi dậy, thở một lúc.

Rồi lắc đầu.

Không sao, chỉ hơi choáng chút.

Trong lúc mơ màng, tôi chợt nhận ra mình ngồi đúng trên eo anh.

Tư thế thật sự quá nguy hiểm.

Đúng lúc đó, Giang Duệ đi ngang qua.

Trong mắt anh ta đầy ngạc nhiên, xen lẫn chút ai oán.

Anh ta quá mải nhìn chúng tôi, không để ý có người đang đi tới từ bên cạnh.

Thế là đâm sầm vào nhau.

Người kia không sao, còn anh ta ngã xuống đất mãi không đứng dậy được.

Tiểu Sênh?

Tôi quay đầu lại, bắt gặp Cố Dự Mặc đang nửa ngồi nửa nằm nhìn tôi.

Giọng anh có phần không tự nhiên.

Em... đứng dậy được không?

Tôi giật mình hoàn hồn.

Chống tay định đứng lên khỏi người anh.

Kết quả không giữ thăng bằng, lại ngồi phịch xuống.

......

......

Hai chúng tôi lúng túng nhìn nhau trong hai giây.

Tôi lập tức bật dậy.

Cái... cái đó, Giang Duệ ngã rồi, em mải nhìn nên...

Cố Dự Mặc cũng đứng lên, trước tiên phủi tuyết trên người tôi.

Muốn qua xem thử không?

Nghe thì có vẻ bình thản, nhưng mang theo chút khác lạ.

Tôi vội lắc đầu.

Không cần đâu, chẳng phải bạn gái anh ta đang đỡ rồi sao?

Tôi chỉ về phía Tô Mị Doanh đang gắng sức dìu Giang Duệ.

Thế nên chúng ta không cần bận tâm.

Nói xong, tôi cố tình nở một nụ cười ngọt ngào.

Chú nhỏ, em đói rồi, muốn ăn cơm.

Cố Dự Mặc hơi ngẩn ra.

Sau đó nắm tay tôi, cười chiều chuộng.

Được, anh đưa em đi ăn.

16

Khi Giang Duệ tỉnh lại trong bệnh viện và khôi phục trí nhớ.

Tôi và Cố Dự Mặc đã ăn xong, ngồi ngay ngắn ngoài ban công khách sạn, chờ ngắm cực quang.

Bình luận trên mạng không ngừng truyền tin cho tôi.

【Haha bên này ngọt ngào quá trời, bên kia bệnh viện loạn cả lên, nam chính khôi phục trí nhớ rồi đang cãi nhau với nữ phụ đấy.】

【Rồi rồi, nữ phụ lại quỳ gối giở trò đạo đức: tôi chỉ còn hai tháng thôi, xin anh bầu bạn thêm hai tháng nữa được không? Tôi từ nhỏ đã thích anh rồi Giang Duệ! Nếu không phải vì anh đối xử tốt, tôi làm sao thích anh được? Anh không thể bỏ tôi như thế được!】

【Nam chính: ???】

【Cười chết mất. Nói thật thì nam chính cũng thảm, chỉ vì cư xử như một quý ông bình thường, nữ phụ tự mình ôm mối tình đơn phương, giờ lại đổ hết lên đầu anh.】

Có chút đáng thương thật, nhưng liên quan gì đến tôi.

Bất chợt, vai tôi trĩu xuống.

Tôi khẽ quay mặt, phát hiện đầu Cố Dự Mặc đang gối trên vai mình.

Anh đã ngủ rồi.

Xem ra anh thật sự rất mệt.

Dù sao, đêm qua tận hai giờ sáng, tôi còn lơ mơ nghe thấy anh gọi điện bàn công việc.

Tôi ngắm anh thật lâu.

Xương mày cao thẳng, lông mi dày và dài.

Bất giác, tôi lấy điện thoại ra, định chụp một tấm hình.

Nhưng quên tắt âm chụp, "tách" một tiếng, lông mi Cố Dự Mặc khẽ rung.

Rồi anh mở mắt.

Đôi mắt mơ hồ vương hơi nước, mang theo chút mê ly.

Ánh mắt anh vừa khéo chạm vào ống kính đang phản chiếu hình ảnh tôi.

Tôi vội vàng rụt tay cầm điện thoại về.

Cố Dự Mặc không nói gì.

Một lúc sau, anh lấy điện thoại trong tay tôi.

Giọng anh dịu dàng, như dòng nước xuân tan chảy.

Chụp thêm vài tấm nữa đi.

Anh muốn nhớ mãi Cố Sênh năm hai mươi tuổi.

Bình luận ngập tràn bong bóng hồng.

【Một chữ thôi: Ngọt!】

【Ai nói mập mờ là xấu, mập mờ thế này mới tuyệt! Nữ chính và chú nhỏ cứ thế rải đường, mặc kệ chúng tôi có bị tiểu đường cũng chịu.】

【Aaaa Duang! Một chú nhỏ to xác mà lại gục trên vai nữ chính, ai hiểu được điểm ngọt ngào này của tôi chứ!!!】

【Ngọt thì ngọt, nhưng nam chính sắp vào sân khấu rồi, chuẩn bị chiến trường tình cảm thôi!】