9
Bình luận trên mạng rôm rả không ngớt, như những tiếng vọng từ một thế giới khác, khiến tôi chùng lòng.
【Đừng vội khẳng định thế, nam chính sau khi nhớ lại tất cả sẽ hối hận đấy.】
【Cười ngất, tưởng xem mắt là kế hoạch chú nhỏ sắp đặt, nào ngờ khi biết nữ chính đi xem mắt, anh ta tức đến mức suýt cắn nát cả hàm răng.】
【Người từ nhỏ được nâng niu như báu vật, yêu đến chết mà không dám mở lời, đang do dự thì lại bị chính mẹ mình đem đi gả, tức giận đến mức phải thẳng thắn với bà nội.】
【Sau đó muốn chinh phục nữ chính từ từ, cuối cùng lại phát hiện cô ấy thực sự thuộc về nam chính, đúng là tro tàn trong lòng.】
【Nam chính đúng là chạm đến giới hạn của chú nhỏ, không trách cuối cùng bị ép thành phản diện lớn, ai mà chịu nổi.】
Cố Dự Mặc... đã từng thẳng thắn với bà nội sao?
Tôi đứng đó, ngẩn người thật lâu mới nhận ra điều đó.
Chẳng trách từ sau đó, bà không còn sắp đặt chuyện xem mắt nữa.
Hơn nữa, khi biết tôi và Giang Duệ quen nhau, bà còn tỏ ra vui mừng.
Hoá ra là vậy.
Cố Dự Mặc cười mà trong ánh mắt là sự giận dữ, tay anh xiết chặt lấy tay tôi hơn.
Tiểu Sênh tất nhiên rất tốt, không cần cậu nhắc.
Đã thế, mong cậu đừng đến quấy rầy cô ấy nữa.
Giang Duệ thoáng nghi hoặc.
Tôi chỉ đến lấy điện thoại dự phòng thôi.
Anh ta nói rồi vòng qua Cố Dự Mặc, đưa tay về phía tôi.
Nghe Mị Doanh nói, lúc vừa ra ngoài nói chuyện với em, cô ấy lỡ làm mất điện thoại, là em nhặt được phải không?
Tô Mị Doanh đứng bên cạnh, thoáng chốc lúng túng.
Tôi không muốn dây dưa thêm, trực tiếp đưa điện thoại cho anh.
Đúng.
Tôi nói nghiêm túc, không chút luyến tiếc:
Chúng ta kết thúc rồi, Giang Duệ.
Bàn tay Giang Duệ khựng lại, một lúc lâu mới rụt về.
Kết thúc...?
Lông mày anh ta nhíu lại, ánh mắt đầy khó chịu.
Lúc này, Tô Mị Doanh đột ngột tiến lên kéo lấy anh.
Về thôi, lát nữa còn phải truyền dịch.
Giang Duệ bị đưa trở lại phòng bệnh, trên đường còn ngoái đầu nhìn tôi một lần.
Nhưng tất cả đã không còn quan trọng nữa.
Khoảnh khắc tình cảm này, tôi không cần.
10
Chúng tôi trở về căn hộ gần trường đại học của tôi.
Căn hộ ấy do Cố Dự Mặc mua, sợ tôi không quen ở ký túc xá, cũng để khi tôi không muốn về nhà thì có chỗ dựa.
Dù sao, sống chung với ông bà khiến tôi luôn cảm thấy ngột ngạt.
Nghĩ lại, hình như Cố Dự Mặc luôn thấu hiểu và quan tâm tôi một cách âm thầm, tỉ mỉ sắp xếp mọi thứ.
Đến giờ, tôi mới chợt nhận ra, anh làm tất cả không đơn thuần chỉ vì trách nhiệm của bậc trưởng bối.
Nếu sớm hiểu được điều đó, biết đâu mọi thứ đã khác...
Không phải nói bôi thuốc cho anh sao? Sao lại ngẩn người vậy?
Trước mặt, gương mặt Cố Dự Mặc phóng đại đến gần, khóe mắt cong lên đầy dịu dàng.
Bình luận lại rộn ràng trên mạng.
【Vết thương nhỏ thế này, chậm một chút cũng tự lành, chú nhỏ anh đúng là... (đỡ trán cười khổ.jpg)】
【Nhìn ánh mắt chú nhỏ nhìn nữ chính, sắp nuốt trọn cô ấy rồi, chắc chắn là muốn hôn nữ chính lắm.】
【Một gương mặt cấm dục thế kia đặt trước mắt mà không động lòng sao?! Nữ chính cô cai nghiện à!】
【Không phải chứ nữ chính thần kinh à? Vừa mới dây dưa với nam chính xong lại lập tức mập mờ với chú nhỏ? Tôi hỏi thật đấy!】
【Mọi người đừng vội trách nữ chính, cái này gọi là mập mờ sao? Cho dù có là mập mờ thì đã sao? Nữ chính vốn chẳng làm gì sai cả. Xin hãy dùng thái độ này mà nhìn lại mấy bộ hậu cung bên nam đi ha.】
Nhìn những bình luận ấy, tôi bất chợt nhớ lời trợ lý Cố Dự Mặc từng vô tình nói, rằng anh chỉ cười dịu dàng khi đối diện với tôi.
Nụ cười ấy, hiếm hoi và ấm áp.
Trong thương trường, hình ảnh anh để lại luôn là tàn nhẫn, quyết đoán.
Tôi lùi một bước, đưa thuốc cho Cố Dự Mặc.
Chú nhỏ, anh tự làm đi.
Anh thoáng ngẩn ra, rồi bất đắc dĩ nhận lấy.
Đúng là lớn rồi, trở nên xa cách, trước kia ngủ còn bắt anh dỗ cơ.
Tôi khẽ ho.
Đó là chuyện hồi nhỏ thôi.
Cố Dự Mặc mỉm cười, tay vuốt gọn sợi tóc bên tai tôi.
Nếu bây giờ em muốn, anh vẫn có thể dỗ.
Tim tôi bỗng chốc đập loạn.
Tôi vội đứng bật dậy.
À phải rồi, còn phải làm mì trường thọ cho anh, em đi nấu đây.
Nói xong, tôi lẩn vào bếp, không dám ở lại thêm một giây nào nữa.
11
Khi Cố Dự Mặc ăn mì trường thọ, tôi đưa quà sinh nhật cho anh.
Tôi vốn không quên chuẩn bị quà, chỉ là quên mất hôm nay chính là sinh nhật anh.
Anh mở hộp quà, bên trong là chiếc khuy măng sét tinh xảo.
Đây là em tự thiết kế rồi tìm người đặt làm, chú nhỏ có thích không?
Ừm, rất thích.
Cố Dự Mặc gật đầu, mỉm cười nhạt:
Chẳng phải em nhớ lần trước làm hỏng khuy măng sét của anh, nên bây giờ bồi thường một cái mới sao?
Không hiểu sao hôm nay, anh cứ nhắc lại chuyện cũ.
Chuyện khi tôi mười sáu tuổi.
Lần đó tôi đến kỳ, đau bụng dữ dội.
Cố Dự Mặc như thường lệ xoa bụng cho tôi, tôi vô ý làm rơi mất chiếc khuy măng sét trên áo vest của anh.
Khuy măng sét lăn xuống gầm giường, một lúc không tìm ra.
Người giúp việc đem đồ vào nhặt, cửa phòng mở hé.
Bà nội đúng lúc nhìn thấy bàn tay Cố Dự Mặc đặt trên bụng tôi.
Bà không nói gì lúc đó.
Nhưng sau khi anh đi, bà nghiêm khắc cảnh cáo tôi.
Nói rằng nhà họ Cố chịu nuôi tôi đã là phúc ba đời, đừng có mơ tưởng viển vông.
Bà bảo tôi phải giữ khoảng cách với Cố Dự Mặc, nhận rõ vị trí của mình, đừng làm những việc khiến nhà họ Cố mất mặt.
Thực ra, chỉ sau khi nghe bà nói vậy, tôi mới nhận ra những hành động đó vốn không hợp quy củ.
Có lẽ, tình cảm tôi dành cho Cố Dự Mặc đã biến chất từ lâu rồi.
Vì vậy, tôi bắt đầu tránh mặt anh, né mọi cử chỉ có thể vượt quá giới hạn.
Tự mình xin chuyển từ học bán trú sang nội trú, lấy học hành lấp đầy thời gian.
Kết quả cũng khá tốt.
Tôi đã chôn vùi triệt để thứ tình cảm vừa mới chớm ấy.
Chỉ coi Cố Dự Mặc như bậc trưởng bối.
Mãi đến bây giờ, tôi mới hiểu, hóa ra anh cũng không hề đơn thuần.
Còn một tháng nữa là em được nghỉ đông, lúc đó anh sẽ sắp xếp vài ngày cùng em đi trượt tuyết.
Giọng Cố Dự Mặc kéo tôi trở về thực tại.
Trượt tuyết?
Tôi vô thức lặp lại.
Trong đầu bỗng hiện lên ghi chú trong điện thoại của Giang Duệ.
Cố Dự Mặc đã nhìn thấy sao?
Nhưng vốn dĩ tôi cũng đã mong muốn đi Bắc Âu từ lâu, chẳng liên quan gì đến Giang Duệ.
Thế nên tôi gật đầu.
Được.
Không ngờ, chính ở đó tôi lại gặp Giang Duệ và Tô Mị Doanh.
12
Một tháng trước kỳ nghỉ đông, tôi không gặp Giang Duệ lần nào.
Theo như bình luận nói, trong cốt truyện gốc tôi sẽ vì mềm lòng mà đồng ý với Tô Mị Doanh, rồi đau khổ nhìn Giang Duệ và cô ta thân mật.
Thỉnh thoảng còn trở thành người bị bỏ rơi mỗi khi Giang Duệ đứng giữa hai lựa chọn.
Nghe nói đó gọi là lối hành văn ngược tâm trong truyện truy thê.
Nhưng bây giờ, tôi chỉ biết những gì họ làm thông qua bình luận.
【Nam chính lại hôn nữ phụ rồi, ôi đôi mắt tôi không còn trong sạch nữa.】
【Nhưng nam chính hình như chẳng có ham muốn gì với nữ phụ, hôn một cái liền né tránh. Trước đây hôn nữ chính thì hôn đến mềm cả chân, không muốn buông ra.】
【Thế nên nói nhỏ thôi, thật ra tôi vẫn mong nữ chính và nam chính quay lại với nhau...】
【Không được!!! Nam chính đã chẳng còn trong sạch nữa!!! Dù anh ta không chủ động, nhưng cũng không né đi nụ hôn kia!】
【Ơ nhưng nữ chính cũng từng hôn chú nhỏ rồi đó thôi, sao không ai nói gì? Thật quá tiêu chuẩn kép.】
【? Có thể giống nhau sao? Nữ chính hôn chú nhỏ là để né tránh, còn cắn rách cả môi anh ấy. Với lại đây là tiểu thuyết nữ tần, nữ chính chọn ai thì người đó mới là nam chính!】
...
Bình luận ngày nào cũng cãi nhau ầm ĩ.
Nhưng cũng nhờ vậy, tình cảm của tôi dành cho Giang Duệ vơi đi rất nhanh.
Khi ở nhà hàng Bắc Âu tình cờ thấy anh và Tô Mị Doanh, lòng tôi đã chẳng còn gợn sóng.
Ngược lại, Giang Duệ chủ động chào hỏi.
Trùng hợp thật, các em cũng đến trượt tuyết sao?
Cố Dự Mặc ngẩng đầu khỏi thực đơn, giọng lạnh lùng.
Không trùng hợp.
Giang Duệ không để ý, đảo mắt nhìn quanh rồi nói:
Nhà hàng không còn bàn trống, các em có ngại ngồi ghép không?
Tô Mị Doanh đội chiếc mũ len dày, kéo tay áo anh.
Không sao đâu, chúng ta đi nhà hàng khác cũng được.
Giang Duệ nghiêm túc lắc đầu.
Không được, chẳng phải em luôn mong đến đây lúc hoàng hôn để check-in sao? Dự báo thời tiết nói ngày kia sẽ nhiều mây, không có hoàng hôn, chỉ hôm nay mới có cơ hội.
Khuôn mặt Tô Mị Doanh thoáng lúng túng, không nói thêm được gì.
Cô ta cũng không thể phản bác.
Bởi vì, nguyện vọng đến nhà hàng này lúc hoàng hôn vốn là của tôi.
Mà Giang Duệ lại ghi điều đó trong ghi chú.
Muốn thay thế vị trí của tôi, Tô Mị Doanh chỉ đành im lặng nhận hết những điều ấy.
Tôi giấu nụ cười sau chiếc khăn quàng cổ.
Cố Dự Mặc liếc tôi một cái, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười mơ hồ.
Tháng trước kỳ nghỉ đông, anh thường đến trường tìm tôi, cuối tuần hẹn đi ăn, cùng tôi dạo phố.
Quan hệ giữa chúng tôi gần gũi hơn trước, tựa hồ có một thứ ăn ý lạ thường.
Ví như lúc này, anh giơ tay ra hiệu cho hai người kia.
Có thể, mời ngồi.