19
Tiếng cãi vã ầm ĩ vang khắp nhà, xoay quanh chuyện tiền nhà tôi. Nhưng trong dòng hỗn độn đó, một câu nói của Ngô Chí khiến tôi bỗng chốc khựng lại, tim ngừng đập một nhịp.
Tôi hỏi anh ta, giọng run run không giấu được sự bối rối: "Anh vừa nói… cơ thể anh có vấn đề? Tại sao tôi chưa từng nghe anh nhắc đến?"
Anh ta ấp úng, ánh mắt tránh né, không dám nhìn thẳng vào tôi. Còn tên Ngô Triệt thì cười hô hố, giọng đầy mỉa mai: "Ha ha ha, cô không biết à? Anh ta bẩm sinh tinh trùng yếu, chỉ là không nói cho cô thôi. Lúc chưa cưới anh ta đã bàn với mẹ tôi rồi, sau này tiền hai người phải để dành cho con tôi một nửa. Ban đầu sợ cô phản đối nên không dám nói, giờ nói ra cũng đâu có muộn. Tốt nhất là cô tự hiểu chuyện đi, đừng để bọn tôi phải ra tay."
Ngô Chí – người mà tôi từng yêu đến tận cùng, người tôi sẵn sàng chấp nhận không có con – lại chọn cách lừa dối tôi như vậy. Nỗi thất vọng và đau đớn trào dâng trong lòng, như một vết thương sâu hoắm không thể chữa lành. Tôi không thể chấp nhận sự phản bội này.
Ngay lập tức, tôi quyết định làm đơn ly hôn.
Con gái tôi đã mười tám tuổi, không cần chỉ định người giám hộ. Nhà đứng tên con gái, không có tranh chấp gì. Chỉ còn phần tiền tiết kiệm là vấn đề.
Tôi đã dùng danh nghĩa con gái để mua quỹ đầu tư ba triệu, số tiền này Ngô Chí không thể động vào. Tính lại, tôi chỉ còn năm trăm ngàn tiền mặt, còn Ngô Chí giữ một triệu tám trăm ngàn – chính là khoản tiền dành cho Ngô Hằng.
Tổng tài sản có thể chia là hai triệu ba trăm ngàn.
Tôi nhìn thẳng vào anh ta, giọng lạnh lùng: "Tôi đã tính rồi, mấy năm nay anh chi cho Vương Mai khoảng hai trăm ngàn. Giúp Ngô Triệt trả nợ cờ bạc thêm ba trăm ngàn nữa. Tổng cộng là năm trăm ngàn, khoản này sẽ bị trừ vào phần anh. Hai triệu ba trăm ngàn chia đôi, mỗi người một triệu một trăm năm mươi ngàn. Nhưng anh đã tiêu trước năm trăm ngàn, nên chỉ còn sáu trăm năm mươi ngàn."
Tôi nghĩ anh ta sẽ không đồng ý. Nhưng không, anh ta lại gật đầu nhanh chóng: "Anh không cần lấy một đồng nào, hết thảy đều để lại cho em và con. Nhưng anh không muốn ly hôn. Vợ à, anh thật sự biết lỗi rồi, từ nay mỗi tháng anh đưa hết lương cho em giữ. Em mở cho anh một cái thẻ phụ là được rồi, đừng ly hôn, anh thật sự không muốn ly hôn đâu!"
20
Tôi không hề động lòng. Quyết tâm ly hôn của tôi cứng như thép.
Tôi biết, trong thâm tâm anh ta vẫn còn nuối tiếc vì không có con trai. Giờ đây anh ta hối hận, nhưng ai dám chắc vài năm sau anh ta sẽ không tái phạm? Đặc biệt khi tuổi già ập đến, con người càng khó kiểm soát được bản thân.
Tôi không thể để con gái mình sa vào vòng xoáy tranh giành tài sản sau này. Tài sản của tôi chỉ thuộc về con gái tôi, không ai có quyền tranh chấp.
Tôi kiên quyết ly hôn.
Khi Vương Mai nghe tin, bà ta chạy đến công ty tôi, mặt mày điên cuồng: "Ly hôn hay không thì tôi không quan tâm, nhưng công ty đó phải chuyển sang tên con tôi trước đã! Sau đó các người thích làm gì thì làm, tôi không ý kiến!"
Bà già cũng gào lên: "Công ty đó cũng là của con tôi! Cô nhất định phải giao lại cho đại tôn tử của tôi!"
Tức giận dâng trào, tôi vung tay tát thẳng vào mặt Vương Mai: "Cút! Mày đúng là hoang tưởng nặng rồi. Còn tiếp tục làm loạn, tao cho con mày nghỉ học đại học ngay bây giờ!"
Không kiếm được gì từ tôi, bọn họ mất hết nhân tính, quay sang tìm kiếm con gái tôi.
Bà già kéo tóc con bé, ép nó đến phòng công chứng để bắt chuyển nhượng nhà sang tên Ngô Hằng.
Vừa nhận tin, tôi lập tức chạy đến. Nhưng đã thấy Ngô Chí ở đó từ trước.
Anh ta đứng chắn trước mặt con gái, giọng quát lên với bà già: "Mẹ, các người quá đáng lắm rồi! Sao có thể đối xử thô bạo với Siêu Siêu như vậy?"
Bà già trơ tráo cãi lại: "Vì nó là con gái! Nó không xứng tranh giành với Tiểu Hằng!"
Nhìn tóc con gái bị giật đứt từng mảng, lòng tôi như lửa đốt, chỉ muốn lao vào ăn thua đủ. Nhưng lần này, Ngô Chí ra tay trước tôi.
Anh ta đẩy bà già sang một bên, hét lớn: "Cút hết! Tôi nhìn nhầm người rồi! Từ nay về sau tôi và mấy người không còn quan hệ gì nữa, đừng ai đến tìm tôi nữa!"
Lời nói ấy đã chọc giận cả nhà họ Ngô, đặc biệt là Ngô Triệt – kẻ đầu đất.
Hắn lập tức tung một cú đấm, khiến Ngô Chí ngã xuống đất, không thể đứng dậy.
Tôi không thèm nhìn lại bọn họ nữa, dắt con gái rời đi.
21
Thủ tục ly hôn kéo dài vô tận, bởi Ngô Chí nhất quyết không ký.
Anh ta cắn răng giữ chặt, sống chết không chịu ly hôn.
Khi tôi tưởng mọi chuyện sẽ dây dưa mãi, thì nhận được cuộc gọi từ công an.
Ngô Chí đã chết.
Ngô Triệt cũng đã chết.
Vì đám nhà họ Ngô suốt ngày bòn rút tiền từ Ngô Chí, ép anh ta mua nhà cho Ngô Hằng, còn muốn bắt anh ta sang tên cả công ty của tôi.
Cuối cùng, Ngô Chí bị dồn đến phát điên.
Lần đó, khi Ngô Triệt một lần nữa ra tay đánh anh ta, Ngô Chí rút dao.
Từng nhát dao, từng nhát dao—Ngô Triệt nhắm mắt vĩnh viễn.
Nhưng Ngô Chí cũng không thoát.
Vương Mai từ phía sau đâm một nhát dao chí mạng vào anh ta.
Chỉ trong chốc lát, bà già mất cả hai đứa con trai.
Không thể chấp nhận sự thật, bà ta lên cơn sốc, lăn từ cầu thang xuống.
Trời có mắt.
Bà ta không chết, nhưng bị liệt.
Khi tôi đến bệnh viện, Vương Mai đã bị bắt giam.
Ngô Hằng – lẽ ra phải nhập học đại học – thì biến mất.
Nghe đâu bị lừa sang nước ngoài “làm giàu”, từ đó biệt tích.
Tôi đứng trước giường bệnh của bà già, hỏi một câu mà bao năm nay vẫn không thể hiểu nổi: "Tại sao bà lại ghét tôi như thế? Tôi có lỗi gì với bà? Tôi luôn đối xử tốt, hiếu thảo với bà, tại sao bà cứ xem thường tôi như vậy?"
Bà ta nước mắt giàn giụa, môi run lên hồi lâu mới nói: "Tôi không phải ghét cô… chỉ là tôi thấy cô quá giỏi giang, tôi sợ cô sẽ không thật lòng với con trai tôi, sớm muộn gì cũng bỏ nó. Thay vì chờ đến lúc đó, tôi thà để nó để lại nhiều tiền hơn. Tôi cũng phải răn đe cô thường xuyên, nếu không cô sẽ chẳng lo cho cái nhà này đâu."
Buồn cười thật.
Tôi hỏi tiếp: "Vậy số tiền bà để lại cho Ngô Chí đâu? Sao lại đưa hết cho nhà Ngô Triệt?"
Bà ta càng kích động: "Họ cũng là con trai tôi! Tôi phải đối xử công bằng, chẳng lẽ tôi chỉ để cô với Ngô Chí ăn sung mặc sướng, còn để nhà Ngô Triệt chịu khổ sao? Nhà các người có tiền, có khả năng kiếm tiền, thì đương nhiên phải giúp đỡ em út. Đó là đạo lý trời đất! Tôi không sai, Tô Sướng! Tôi chẳng sai chỗ nào cả! Cô không có con trai, cô vĩnh viễn không hiểu được nỗi lòng của tôi!"
Cô không sai? Thôi kệ. Nếu bà ta thấy mình đúng, thì cứ coi là đúng đi.
Tôi không buồn đôi co nữa.
Ấy vậy mà bà ta còn dày mặt yêu cầu tôi chăm sóc: "Cô là con dâu tôi, bây giờ con trai tôi không còn nữa, không lẽ cô không chăm tôi thì ai chăm?"
Đồ khốn!
Tôi không thèm liếc bà ta lấy một cái.
Cứ để bà ta sống dở chết dở một mình như thế đi.
Chính bà ta đã tự tay giết chết hai đứa con trai mình.
Bà ta đáng đời!
Bây giờ còn định giở trò đạo đức để ràng buộc tôi?
Đừng mơ!
Cứ để cho lũ dòi từ từ gặm nhấm bà ta đến chết đi!
Rác rưởi!