1
Anh tôi, Tần Hạo, dẫn một cô gái lạ về nhà.
Tôi ôm bình sữa hình khủng long nhỏ bé, cuộn tròn trên sofa phòng khách, mải mê theo dõi Peppa Pig.
Bảo bối, lại đây nào.
Anh tôi vẫy tay gọi tôi, giọng dịu dàng.
Tôi ngậm núm vú giả, chậm rãi trượt khỏi sofa, xỏ đôi dép vịt vàng, bước lạch bạch đến gần.
Ngẩng mặt lên nhìn anh, đồng thời đánh giá người bên cạnh anh.
Cô gái ấy trông cũng xinh xắn, làn da trắng trẻo, sạch sẽ, đôi mắt to tròn.
Khi nhìn tôi, ánh mắt cô long lanh như sắp khóc, mang vẻ rụt rè yếu ớt.
Cô mặc chiếc váy liền màu nhạt, dáng vẻ yếu đuối như cần người chăm sóc.
Cô mím môi, cười với tôi bằng một nụ cười mà chắc chắn cô nghĩ là thân thiện.
Bảo bối, đây là chị Lâm Vi, còn nhớ không?
Anh tôi ngồi xổm xuống, giọng dỗ dành như đang nói với một đứa trẻ.
Sau này chị Vi Vi sẽ là người quan trọng nhất của anh, là chị dâu của em, nào, gọi chị dâu đi.
Tôi chớp mắt liên tục, tiếng núm vú giả phát ra những tiếng chụt chụt.
Anh tôi nhìn tôi với ánh mắt đầy trìu mến, tràn ngập mong đợi.
Lâm Vi cũng khom người một chút, giọng nhẹ nhàng mềm mại:
Chào em nha, bảo bối, sau này nhờ em chiếu cố nhé.
Tôi thả núm vú ra, dùng đôi mắt to tròn trong sáng nhìn cô ấy.
Chân mày nhỏ của tôi nhíu lại, đầy bối rối và khó hiểu.
Tôi mở miệng bằng giọng trẻ con ngây ngô: "Nhưng mà anh ơi..."
Hửm?
Anh tôi cười tươi như hoa, ánh mắt rạng rỡ.
Trong điện thoại của anh, chị gái được ghi là tiểu bảo bối ấy...
Tôi nghiêng đầu, cố gắng nhớ lại.
Hôm qua gọi video, hình như không phải chị Vi Vi này mà?
Chị kia tóc xoăn xoăn như mì gói, mắt sáng lấp lánh, còn chu môi hôn anh nữa.
Anh quên rồi à? Anh còn nói ‘bảo bối hôn anh một cái’ nữa mà...
Nụ cười dịu dàng trên mặt anh tôi bỗng nhiên đông cứng.
Mắt anh trừng to, không nói nên lời.
Anh ngồi đó, cứng đơ như hóa đá.
Biểu cảm hiền lành trên mặt Lâm Vi vỡ tan như một tấm kính mỏng.
Cô quay đầu lại, giận dữ nhìn anh tôi, ngực phập phồng.
Tần Hạo... Cô bé nói thật à? Gì mà tiểu bảo bối? Gì mà tóc mì gói? Còn gọi video hôn nhau nữa?
Không... Vi Vi, em nghe anh giải thích, không phải vậy... Bảo bối nói linh tinh thôi, con nít nói bậy đấy mà...
Anh tôi cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái cứng đơ, lúng túng đứng lên muốn kéo Lâm Vi lại.
Nhưng chân anh tê cứng, loạng choạng suýt ngã.
Giọng Lâm Vi đột ngột cao vút:
Nó mới ba tuổi! Trẻ ba tuổi có thể bịa ra chuyện chi tiết như vậy sao? Còn tóc mì gói? Còn chu môi? Tần Hạo! Anh nghĩ tôi ngu chắc?
Không... anh... cái đó là...
Anh tôi lắp bắp nói, mồ hôi như mưa rơi ướt đẫm trán.
Đồ lừa đảo! Đồ cặn bã!
Lâm Vi hét lên, nước mắt trào ra như suối.
Cô hất mạnh tay, gạt phắt bàn tay muốn níu kéo của anh tôi, rồi quay lưng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa khóc.
Vi Vi! Vi Vi nghe anh nói đã! Hiểu lầm thôi! Thật sự là hiểu lầm mà!
Anh tôi lê một chân đuổi theo trong bộ dạng thảm hại.
Từ phía cửa vang lên tiếng đóng cửa mạnh đến mức cả biệt thự như rung lên.
Thế giới lại trở về sự yên bình.
Tôi nhét lại núm vú, mút hai cái, rồi bò lên sofa, ôm lấy bình sữa khủng long nhỏ và tiếp tục xem Peppa Pig.
George đang nhảy vào vũng bùn, thật vui vẻ.
Còn anh tôi?
Hừ, đáng đời.
Ai bảo mắt thẩm mỹ tệ như anh, không nhận ra cô Lâm Vi kia là trà xanh đầy mưu mô.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã hiểu cô ta đến bên anh tôi với mục đích không trong sáng.
Dù cô ta có giấu giếm thế nào, cũng không thoát khỏi ánh mắt sắc lẹm của bảo bối này.
Anh tôi cụp tai quay về, như chú chó lớn bị mưa xối, chán nản và thảm hại.
Anh ngồi phịch xuống sofa đối diện, nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt vừa hoang mang vừa oán trách suốt mười phút.
Tôi tập trung chơi BabyBus trên iPad.
Nhạc "xe BabyBus sẽ chạy đến đâu đây" vang lên, ngón tay tôi liên tục chọc vào màn hình, phát ra tiếng kêu ròn rã.
Cuối cùng, anh tôi không nhịn nổi, giọng khàn đặc, đầy tủi thân: "Bảo bối..."
Tôi lờ đi, vừa chọc trúng quả bóng bay đủ màu, iPad reo lên tiếng hoan hô.
Bảo bối, em...
Anh tôi gần như muốn khóc.
Sao em lại nói mấy câu đó với chị Vi Vi? Làm gì có tiểu bảo bối nào, làm gì có chị tóc mì gói gì đâu... Em có thể kiểm tra điện thoại anh mà, anh chưa bao giờ làm gì linh tinh cả!
Tôi liếc mắt nhìn anh ấy với vẻ "hết thuốc chữa rồi".
Rành rọt nói: "Bảo bối biết là không có mà."
Anh tôi ngớ người, mắt tròn xoe: "Hả? Em biết? Biết sao còn..."
Vì chị Vi Vi kia là người xấu!
Tôi đặt iPad xuống, khoanh tay trước ngực, hậm hực nhìn anh.
Lần trước anh dẫn em đi khu vui chơi, lúc anh đi mua kem, chị ta lén cấu em, còn mắng dì Trương là con mụ già. Cô ta là người xấu! Em không thích!
Anh tôi ngây ra, mặt đầy kinh ngạc: "Cô ta cấu em? Còn chửi dì Trương? Khi nào vậy? Sao em không nói với anh?"
Bảo bối méc lẻo, anh sẽ nói em nhỏ mọn hả?
Tôi bĩu môi.
Hơn nữa anh bị cô ta làm mờ mắt rồi! Dù em nói, anh cũng không tin đâu!
Mặt anh tôi đỏ bừng.
Anh xấu hổ vò đầu: "Anh... anh thật không nhận ra... Trước mặt anh cô ta rõ ràng rất... anh thật đáng chết!"
Vừa nói, anh ôm chầm lấy tôi, siết chặt không buông.
Ánh mắt đầy hối hận và sợ hãi: "Xin lỗi bảo bối, là anh sai, anh mù mắt, suýt rước sói về nhà, may mà có em, em đúng là phúc tinh của anh!"
Tôi bị tình yêu nghẹt thở của anh làm cho suýt trợn trắng mắt.
Dùng sức đạp hai chân ngắn ngủn: "Thả ra! Ngộp quá!"
Anh tôi vội buông lỏng, ôm lấy mặt tôi hôn chụt một cái.
Về sau anh tìm bạn gái nhất định phải được em duyệt trước, em không đồng ý là anh tống cổ ngay, không nói nhiều!
Thế cũng tạm được.
Tôi ghét bỏ lau nước miếng trên mặt, chìa ngón út mũm mĩm ra: "Móc ngoéo!"
Móc ngoéo treo cổ, một trăm năm không được đổi!
Anh tôi nghiêm túc móc ngón tay út với tôi, đóng dấu.
Xong xuôi, anh lại ghé sát mặt, tò mò hỏi: "Mà cái vụ tóc mì gói, chu môi hôn hít đó... em học ở đâu ra thế?"
Tôi cầm bình sữa khủng long, nhảy khỏi sofa, lạch bạch đi về phòng, để lại bóng lưng đầy thâm sâu khó lường.
Tôi tất nhiên không nói cho anh biết là học từ Peppa Pig.
2
Từ khi tôi vạch mặt Lâm Vi, ánh mắt anh tôi nhìn tôi đã thay đổi.
Trước đây, anh nhìn tôi như: Em gái tôi đáng yêu nhất trần đời, nhưng chẳng hiểu gì.
Giờ thì là: Em gái tôi như boss ẩn, phải cung phụng cẩn thận.
Chuyện đó khiến tôi vô cùng hài lòng.
Anh tôi nghiêm túc tuân thủ lời thề móc ngoéo, thậm chí có xu hướng trở thành "cuồng em gái" giai đoạn cuối.
Tủ đồ ăn vặt của tôi lúc nào cũng đầy ắp.
Đồ chơi đời mới nhất luôn có mặt đầu tiên trong phòng tôi.
Thời gian xem hoạt hình cũng được tăng từ một tiếng lên một tiếng rưỡi!
Tất nhiên, cái giá phải trả là... anh ấy hơi bị, ừm, quá lo lắng thì đúng hơn.
Sáng thứ bảy, tôi ngồi trên ghế ăn riêng của mình.
Ra sức dùng muỗng nhỏ xúc cháo yến mạch sữa trong bát, ăn đến miệng đầy sữa nhão.
Dì Trương cười tủm tỉm giúp tôi lau miệng.
Anh tôi ăn mặc bảnh bao chuẩn bị ra công ty tăng ca.
Trước khi ra cửa, anh quay đầu ba lần, trên mặt lộ rõ ba chữ "không yên tâm".
Cuối cùng vẫn không nhịn được, đến trước mặt tôi ngồi xuống.
Vẻ mặt nghiêm trọng như sắp dặn chuyện cơ mật.
Bảo bối, anh phải đến công ty.
Tôi chớp chớp mắt, tiếp tục ăn cháo: "Ừ."
Ở nhà phải nghe lời dì Trương.
Biết rồi.
Người lạ gõ cửa tuyệt đối không được mở.
Ừ ừ.
Còn nữa...
Ánh mắt anh cảnh giác quét qua cửa ra vào, như thể ở đó phục kích ba trăm Lâm Vi.
Nếu... anh nói nếu... có cô nào lạ đến tìm anh, lấy bất kỳ lý do nào muốn vào nhà, em...
Tôi đặt muỗng xuống, thở dài.
Dùng bàn tay nhỏ dính cháo vỗ lên mặt anh, cắt ngang lời lải nhải.
Anh yên tâm.
Tôi nở nụ cười thiên thần, giọng sữa non trong trẻo dõng dạc.
Bảo bối này, hành nghề diệt quái hai mươi năm rồi!
Anh tôi: "..."
Dì Trương cười đến nỗi suýt sặc.
Khoé miệng anh giật giật, hình như muốn sửa lại câu chữ và số năm hành nghề.
Nhưng cuối cùng chỉ trịnh trọng gật đầu.
Lại dặn dò dì Trương vài câu, rồi mới lưu luyến rời đi.
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.
Tôi tiếp tục ăn cháo vui vẻ.
Haizz, có ông anh dễ bị lừa thế này, thật làm bảo bối lo chết được.
Buổi chiều, tôi ngủ một giấc ngon lành rồi tỉnh.
Ôm gấu trúc bông lăn qua lăn lại trên thảm phòng khách.
Chuông cửa vang lên.
Dì Trương đang bận trong bếp, cất tiếng hỏi: "Ai đấy?"
Bên ngoài vang lên giọng nữ dịu dàng đến nhỏ nước.
Chào chị, tôi là đồng nghiệp của Tần Hạo, anh ấy để quên tài liệu quan trọng ở nhà, nhờ tôi tới lấy giúp.
Dì Trương lau tay từ bếp đi ra, lẩm bẩm:
Ối trời ơi, anh nhà đúng là, tài liệu quan trọng thế mà cũng quên...
Tôi lăn một vòng ngồi dậy, radar nhỏ bíp bíp bíp, kích hoạt ngay lập tức.
Đồng nghiệp? Là nữ? Giọng điệu ngọt lịm? Có gì đó không ổn!
Thấy dì Trương chuẩn bị mở cửa, tôi hét to: "Dì Trương! Khoan đã!"
Dì giật mình, quay lại nhìn tôi: "Sao thế bảo bối?"
Tôi bò dậy lạch bạch chạy đến bên cửa.
Kiễng chân, cố sức với tới màn hình hiển thị của mắt mèo thông minh.
Anh tôi cố ý lắp loại thấp hơn, tiện cho tôi giám sát bất cứ lúc nào.
Trên màn hình là một phụ nữ trẻ.
Ngoại hình... tạm được.
Nhưng ánh mắt láo liên, kín đáo quan sát hành lang trước nhà tôi.
Nụ cười trên môi nhìn thế nào cũng thấy giả tạo.
Hơn nữa, tay cô ta trống trơn.
Nói là đến lấy tài liệu mà không cầm theo cặp hay túi nào.
Lừa trẻ ba tuổi chắc?
À mà tôi đúng là ba tuổi.
Nhưng không phải đứa trẻ bình thường!
Bảo bối, sao thế? Chắc là đồng nghiệp của anh nhà mà?
Dì Trương cúi xuống hỏi nhỏ.
Tôi quay đầu, nghiêm túc lắc đầu với dì Trương: "Không giống người tốt!"
Dì Trương lập tức căng thẳng: "Hả? Vậy... giờ làm sao?"
Tôi ra hiệu dì cúi đầu, ghé tai dì thì thầm vài câu thế này thế kia.
Dì Trương bật cười khúc khích.
Giơ ngón cái với tôi.
Rồi nghiêm mặt lại, hắng giọng, nói qua cửa:
Xin lỗi cô nhé, bé con nhà tôi sợ người lạ, không dám mở cửa. Cô nói là đồng nghiệp anh Tần, phiền cô nói rõ là bên bộ phận nào để tôi gọi xác nhận nhé?
Người phụ nữ ngoài cửa không ngờ gặp phải bảo mẫu kỹ tính như vậy.
Biểu cảm vặn vẹo một chút, nhưng vẫn giữ giọng nhẹ nhàng:
"À, tôi là Lisa bên phòng marketing, tài liệu gấp lắm, cô có thể cho tôi vào trước không