15
Hiện tại, hạnh phúc bao trùm khiến tôi ít khi nhớ về những tháng ngày bất hạnh của kiếp trước.
Nhưng rồi, ký ức ấy ùa về một cách đột ngột khi tôi lại bị đánh thuốc mê, bị nhét vào một chiếc xe giống hệt kiếp trước.
Khi tỉnh dậy, ánh mắt tôi chạm vào một không gian ẩm thấp, u ám.
Không thể tin nổi, đó chính là… cái nhà kho ấy!
Dù thời điểm đã khác hoàn toàn so với trước, nhưng nơi chốn vẫn nguyên vẹn không đổi.
Thuốc còn chưa tan hết, tôi nằm bẹp trên sàn, cơ thể vô lực, trong lòng dâng lên một nỗi căng thẳng không thể gọi tên.
Làm sao có thể như vậy được? Rõ ràng tôi đã rời xa Thẩm Kha, vậy tại sao vẫn bị bắt đến đây?
Hai tên bắt cóc đứng cách tôi không xa, chính là hai kẻ từng bắt cóc tôi trong kiếp trước.
Trong lúc hoang mang, một người đàn bà từ phía sau họ bước ra.
Tôi trợn tròn mắt.
“Từ Nam Nam? Hóa ra là cô!”
Từ Nam Nam không còn vẻ kiều diễm ngày nào, giờ đây gương mặt hốc hác, thần thái dữ tợn, ánh mắt đầy hung hăng đâm thẳng vào tôi.
“Ôn Dụ, đừng trách tôi, ai bảo cô cứ mãi dai dẳng!”
“Tôi đã vất vả lắm mới đuổi được cô đi, vậy mà trong lòng Thẩm Kha vẫn chỉ có cô! Tôi đã dùng mọi thủ đoạn để mang thai đứa con của hắn, cứ tưởng dựa vào đứa bé sẽ khiến hắn chấp nhận tôi, nhưng hắn lại tàn nhẫn bắt tôi đi phá thai!”
“Tôi mới phải bước vào đường cùng này, tất cả đều là vì cô! Toàn bộ đều là vì cô!”
Tiếng gào vang sắc lạnh của ả khiến tôi như quay trở về kiếp trước trong chốc lát.
Kiếp trước, khi bị trói trong xe, tôi đã nghe mơ hồ có người nói chuyện với bọn bắt cóc.
“…Rõ ràng Thẩm Kha chẳng hề yêu cô ta, thế mà cô ta cứ khư khư giữ vị trí phu nhân nhà họ Thẩm. Chỉ cần cô ta biến mất, ta mới được toại nguyện gả cho Thẩm Kha.”
Lúc đó, sợ hãi đến nỗi tôi không hề chú ý đến những lời này, giờ đây lại chậm rãi trùng khớp với cảnh tượng trước mắt.
Hoá ra là vậy…
Kiếp trước, kiếp này, kẻ hại tôi, đều là ả.
Hận thù trong lòng Từ Nam Nam dành cho tôi còn sâu sắc hơn cả kiếp trước.
Ả bước từng bước sát lại gần, tiếng giày cao gót đập mạnh lên nền xi măng vang lên trầm đục.
Đến trước mặt tôi, ả nắm chặt lấy tóc tôi.
“Tôi không muốn tuyệt tình với cô, nhưng ai bảo cô chướng mắt như vậy. Cho nên, cô đi chết đi!”
Chết cái con khỉ!
Tôi không kìm được, chộp lấy tay ả, hung hăng cắn xuống.
Không chỉ ả hận tôi, tôi cũng hận ả, hai kiếp chất chồng, khiến tôi cắn đến nỗi miệng ngập tràn vị máu tanh.
Tiếng thét của Từ Nam Nam như muốn xé rách mái nhà, ả điên cuồng đẩy, điên cuồng đá, nhưng tôi kiên quyết không buông.
Bị tôi kích động, ả dùng tay còn lại ghì mạnh đầu tôi đập xuống đất. Đau đớn tột cùng khiến tôi phải nhả ra, tiếp đó ả điên cuồng đá vào người tôi một cú.
“Dám cắn tôi! Tôi sẽ cho cô chết trong đau đớn nhất!”
Những đòn đánh liên tiếp khiến đầu óc tôi choáng váng, trước mắt chập chờn sáng tối, ý thức mơ hồ, hoàn toàn mất hết sức phản kháng.
Tôi chỉ biết trơ mắt nhìn Từ Nam Nam đi đến bên hai tên bắt cóc thì thầm điều gì đó.
Ngay sau đó, tiếng quát tháo giận dữ của bọn chúng vang lên.
“Mày nói cái gì?! Bọn tao bắt nó là vì mày hứa sẽ trả tiền! Giờ hết tiền còn dám tìm bọn tao! Con đàn bà thối tha! Muốn lừa bọn tao hả?!”
“Các người… các người có thể tìm Thẩm Kha lấy…”
Hai tên bắt cóc nhìn nhau, trong đáy mắt lóe lên sát khí.
Tim tôi lập tức thắt lại.
Xong rồi, giống hệt kiếp trước — bọn chúng định giết người diệt khẩu!
Một tên đột ngột đá mạnh, Từ Nam Nam hét thảm rồi ngã dúi dụi ra phía sau.
Còn tôi, dù có chống cự thế nào, thân thể đang trọng thương giờ cũng không gắng gượng nổi, tầm mắt dần mờ đi, cuối cùng tối sầm.
16
Tôi tỉnh dậy trong cơn nóng rát dữ dội.
Vừa mở mắt, trước mắt là ngọn lửa bùng lên dữ dội bao quanh.
Chẳng thể ngờ, bọn chúng lại phóng hỏa!
Từ Nam Nam ngã cách tôi không xa, vẫn còn trong cơn hôn mê.
Khói đen đặc quánh cuộn lên dày đặc, sức nóng dữ dội ập đến, tôi kéo lê thân thể mềm nhũn, khó nhọc bò về phía cửa chính.
Dù cửa chính bị khóa chặt, nhưng trong nhà kho này, ngoài nó ra không còn lối thoát nào khác.
Lửa quá nóng, khói lại ngột ngạt, tôi bò được một đoạn thì ho sặc sụa rồi mềm nhũn ngã xuống.
Bất chợt, một tiếng gọi từ xa vọng lại, càng lúc càng gần.
“Tiểu Dụ!”
Là Giang Vọng!
Cửa chính vang lên tiếng động, rồi bị phá tung từ bên ngoài, ánh sáng rực rỡ ùa vào.
Nhìn thấy tôi, Giang Vọng mừng rỡ, bất chấp ngọn lửa thiêu đốt, anh lao thẳng vào ôm chặt tôi.
Tim anh đập loạn, toàn thân run rẩy, giọng khàn đặc đầy lo lắng.
“May quá… may quá, anh đã kịp…”
Tôi lo lắng đến tột cùng, sợ hãi cảnh tượng bi thương của kiếp trước sẽ tái diễn.
“Bọn bắt cóc… nhất định còn quanh đây, anh cẩn thận…”
“Anh biết, anh đã sớm bố trí người, bọn bắt cóc đều bị khống chế rồi, cảnh sát cũng đang trên đường đến.”
Tôi bàng hoàng.
Những chuyện này… anh biết từ đâu?
Toàn thân tôi chẳng còn chút sức lực, Giang Vọng dứt khoát bế tôi lên, định rời đi thì bỗng anh nhìn về phía sau tôi, đồng tử co lại, theo phản xạ đẩy tôi ra.
Tôi trơ mắt khi thấy Từ Nam Nam đã tỉnh, gào thét lao tới, đẩy ngã một dãy kệ hàng.
Giang Vọng vừa đẩy tôi ra nên tránh không kịp, bị đè chặt dưới đống hàng.
Máu trong người tôi như đông lại, tôi gào đến khản tiếng.
“Giang Vọng——”
Tôi lảo đảo bò dậy, hung hăng xô Từ Nam Nam ngã xuống đất.
“Mẹ kiếp, dám hại đàn ông của tao! Tao sẽ lột da mày!”
Từ Nam Nam bị đánh đến thập tử nhất sinh, một lúc lâu cũng không thể đứng dậy.
Tôi mặc kệ ả, nhào đến bên Giang Vọng, nhìn vết thương máu loang trên trán anh, nước mắt không kìm được tuôn rơi.
Tôi muốn nhấc tấm kệ sắt đè lên người anh.
Nhưng vừa chạm tay vào, Giang Vọng đã giữ chặt tay tôi.
“Đừng… nóng lắm, sẽ bỏng tay em…”
Lúc này, tôi mới nhận ra, sắt thép đã bị nung đỏ rực bởi ngọn lửa.
Tôi òa khóc nức nở.
“Nóng thế này… anh không đau sao!”
“Đừng lo cho anh, anh mặc áo chống đạn, chống dao cũng chống lửa.”
Giang Vọng đẩy tôi ra, giọng vội vàng.
“Người của anh đang ở gần đây, cảnh sát cũng sắp tới, em đừng lo cho anh, mau ra ngoài trước…”
“Tôi không! Anh đừng hòng đẩy tôi ra nữa!”
Tôi nghiến răng, nắm chặt tay vào kệ sắt, liều mạng nhấc lên.
“Giang Vọng! Tôi phải cùng anh về nhà!”
Thấy vậy, Giang Vọng không nói thêm, gắng gượng dùng thân thể đầy thương tích chống đỡ, dốc hết sức bò ra ngoài.
Tôi không biết đã mất bao lâu.
Có thể là vài giây, vài phút, hay còn lâu hơn nữa… cho đến khi mắt tôi chập chờn tối sáng, đột nhiên Giang Vọng ôm chặt lấy tôi.
Anh đã thoát ra rồi.
Cánh tay anh có vài chỗ bị lửa thiêu rách áo, lộ ra da thịt đỏ ửng, bỏng rát.
Nhưng ánh mắt anh, chỉ hướng về tôi.
“Tiểu Dụ, đừng ngủ, chúng ta cùng nhau về nhà.”
Tôi khó nhọc gật đầu, nghiến răng, được anh dìu từng bước về phía cửa.
Nhiều lần tôi tưởng như sắp ngã quỵ, nhưng anh vẫn kiên trì chống đỡ.
Dù là kiếp trước hay kiếp này, anh đều ở bên tôi lúc nguy nan, luôn cứu tôi khỏi hiểm nguy, mãi mãi bên cạnh tôi như ánh bình minh sau đêm dài.
Bỗng từ phía sau vang lên tiếng kêu yếu ớt đầy hoảng loạn.
“Đừng đi… đừng đi! Cứu tôi, khụ khụ… cứu tôi với!”
Là Từ Nam Nam.
Ả ngã trước đó, bị thương nặng ở chân, giờ không thể đi lại, lửa cháy dữ dội, chỉ còn cách gào khóc cầu cứu.
Nhưng tôi và Giang Vọng không hề ngoái lại.
Tôi còn nghiến răng chửi một câu:
“Đợi báo ứng đi!”
“Đồ khốn!”
6
Vụ việc cuối cùng khép lại với kết cục: tôi và Giang Vọng chỉ bị thương nhẹ, Từ Nam Nam trọng thương, hai tên bắt cóc sa lưới pháp luật.
Nói ra thật khiến người ta phải thở dài.
Khi đó, Từ Nam Nam cố giẫy dụa, dù không thể đứng dậy, vẫn bò về phía trước, nhưng lửa bao quanh, lại bị đống kệ hàng chắn lối đi duy nhất không có lửa.
Ả bị chính nghiệp chướng của mình giam giữ trong tuyệt lộ.
Khi lính cứu hỏa kéo được ả ra ngoài, trên người ả vẫn còn bốc cháy.
Gương mặt xinh đẹp ngày nào đã bị hủy hoại, một chân bị bỏng nặng đến mức phải cắt bỏ.
Trong khi đó, tôi đang được Giang Vọng chăm sóc, anh đút từng miếng táo cho tôi.
Vết thương trên đầu tôi nặng hơn, quấn băng nhiều lớp, hai tay cũng băng kín như bánh chưng.
Giang Vọng thì thương nhẹ hơn, vài vết bỏng trên cánh tay, may mà không nghiêm trọng, vẫn có thể đi lại, anh tự mình lo cho tôi.
Giữa lúc đó, Thẩm Kha cũng từng đến.
Tôi không muốn nói gì với hắn, hiếm hoi lắm, hắn cũng im lặng.
Chỉ đến khi sắp đi, hắn mới mở miệng.
Đó là lời xin lỗi.
“Năm đó, sau khi cha mẹ em tìm đến nhà tôi, cha tôi bảo tôi phải cưới em. Tôi cố chấp nghĩ rằng nhà em chỉ vì lợi ích nên để em tiếp cận tôi. Tôi không muốn cuộc hôn nhân bị sắp đặt, nên cố tình xa lánh, lạnh nhạt với em.”
“Tôi biết rõ tất cả là do trưởng bối sắp đặt, chẳng liên quan gì đến em, thế mà tôi vẫn không kiềm được mà trút giận lên em.”
“Tôi dựa vào tình yêu em dành cho tôi, để xả hết những tâm trạng xấu xa lên người em. Tôi mặc định rằng em sẽ không bao giờ rời bỏ tôi… cho đến khi em thật sự bỏ đi, tôi mới nhận ra em quan trọng đến nhường nào.”
“Kẻ thật sự không nỡ buông bỏ đoạn tình cảm này, từ đầu đến cuối chỉ có tôi.”
“Tiếc rằng, chỉ đến khi mất em, tôi mới hiểu ra điều đó.”
Thẩm Kha nghẹn ngào, không thể nói tiếp.
Giọng hắn run rẩy, nghẹn ngào.
“Ôn Dụ, xin lỗi.”
Hắn rời đi đúng lúc Giang Vọng vừa bưng nước nóng vào.
Thẩm Kha nói với anh:
“Trong chuyện yêu cô ấy, quả thật tôi không bằng anh. Anh đã thắng rồi.”
Nói xong, hắn quay lưng bỏ đi.
Giang Vọng không để tâm đến lời đó, trong mắt anh chỉ có tôi.
Không lâu sau khi thoát khỏi nhà kho, tôi bị hôn mê.
Khi tỉnh lại, câu đầu tiên tôi hỏi Giang Vọng là anh nhớ ra từ khi nào.
Đúng vậy, Giang Vọng cũng trọng sinh.
Ngày tôi bị bắt cóc, anh phản ứng cực nhanh, báo cảnh sát trước, bố trí người thủ hộ, còn mặc áo chống đạn, chống dao, chống lửa.
Chỉ có trải qua mới chuẩn bị chu đáo như vậy.
Giang Vọng thẳng thắn thừa nhận:
“Sau khi em tìm đến anh không lâu, anh đã mơ một giấc mộng.”
Nước mắt tôi lăn dài.
“Tại sao anh không nói với em?”
“Bởi anh thấy không cần thiết.”
Anh cúi xuống hôn lên má tôi, trân trọng vô cùng.
“Kiếp trước thế nào không quan trọng, quan trọng là kiếp này, quan trọng là — em yêu anh.”
Tôi khóc đến nức nở.
Hôm đó, Giang Vọng dỗ tôi thật lâu, thật lâu.
Giờ mọi chuyện đều sáng tỏ, giữa tôi và Giang Vọng không còn bí mật nào nữa.
Nhìn anh, tôi lộ vẻ chán nản, giơ hai bàn tay băng kín.
“Rốt cuộc khi nào em mới được xuất viện, chán chết mất…”
Giang Vọng vừa đút táo cho tôi vừa nói:
“Ngoan, đợi thêm vài ngày nữa.”
“Nhưng em thật sự rất nhớ cơ bụng tám múi của anh, em muốn sờ…”
“…Chờ khỏi rồi hãy sờ.”
“Mấy hôm nay ngay cả yêu cũng chẳng làm được, đợi xuất viện rồi, em phải đè anh ra ba ngày ba đêm cho bõ tức!”
Giang Vọng đỏ mặt vội vàng bịt miệng tôi.
Nhưng vẫn chậm mất một bước.
Trần Nhu đến thăm, vừa mới đặt chân qua cửa, đã nghe câu nói đầy sói ngôn sói ngữ đó.
Trần Nhu: “…”
Cô lặng lẽ bước vào, đặt hoa và giỏ trái cây xuống, rồi nhìn tôi và