Tìm kiếm

Tro Tàn Hoa Nở - Chương 1

Nhà / Tro Tàn Hoa Nở / Chương 1

1.

Trong yến tiệc xuân tại Hầu phủ, một tiểu nha hoàn vụng về vô tình đổ nước trà lên chiếc váy của ta. Mọi người chưa kịp phản ứng, nàng đã run rẩy quỳ rạp xuống, miệng không ngừng nhận lỗi một cách rối rít.

"Nha đầu lỗ mãng này từ đâu tới, còn không mau đưa Đại cô nương đi thay y phục!" Kế mẫu lạnh lùng ra lệnh, đồng thời liếc mắt ra hiệu cho Hồng Mai bên cạnh. Hồng Mai lập tức bước tới, định dẫn ta đi thay đồ.

Kiếp trước, chính là Hồng Mai được kế mẫu sai phái đưa ta đi thay y phục. Nhưng vừa vào phòng thay đồ chưa lâu, ta liền ngã quỵ, hôn mê bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, trong phòng đã chật kín người đến bắt gian. Ta, trong bộ y phục xộc xệch, lại nằm bên cạnh một nam nhân. Vì thế, hôn ước ta đính ước từ nhỏ bị huỷ bỏ vì lý do ô uế, ta đành phải gả cho người bị bắt gặp cùng mình — Phương Nguyên An, nhi tử của thượng cấp phụ thân ta.

Phương Nguyên An là kẻ trời sinh bất lực, không thể hành sự chốn phòng the. Bề ngoài y như người quang minh lỗi lạc, nhưng bản tính lại vặn vẹo, lấy việc ngược đãi thiếu nữ làm thú vui. Sau viện của hắn, không biết đã chôn bao nhiêu bộ hài cốt.

Kiếp trước, sau khi gả cho hắn, ta bị hắn tra tấn ngày đêm. Hắn thích dùng roi da tẩm nước muối đánh lên thân thể ta, tiếng kêu gào đau đớn của ta chỉ khiến hắn thêm hưng phấn. Hắn không cho ai thoa thuốc cho ta, cũng không cho ta chết dễ dàng. Khi ta hấp hối, hắn lại tìm mọi cách để giữ ta sống sót.

Ta đã vô số lần muốn tự vẫn, nhưng chỉ cần hắn phát hiện, chờ đón ta sẽ là những thủ đoạn tàn nhẫn hơn. Khi ta chết, trên người không còn chỗ nào lành lặn, da thịt lật tung, vết thương dữ tợn đến mức bà tử giúp thu dọn thi thể cũng bị dọa đến mộng mị.

Lúc ấy, ta không còn cảm thấy đau đớn, chỉ thấy cuối cùng đã được giải thoát. Có lẽ ông trời cũng không nỡ nhìn nữa, mới cho ta cơ hội làm lại từ đầu. Lần này, tất cả bọn họ đều sẽ phải trả giá.


2.

Các quý nữ trong kinh thành mỗi lần xuất môn đều chuẩn bị hai bộ y phục, phòng khi cần dùng tới. Nha hoàn thiếp thân bên cạnh ta là Bội Bội bị sai đi lấy y phục giúp ta từ xe ngựa.

Ta nhìn tiểu nha hoàn vẫn còn quỳ dưới đất, dịu dàng đỡ nàng dậy: "Lần sau cẩn thận một chút là được."

Ta bảo nàng ngẩng đầu, để tất cả mọi người có thể trông thấy dung mạo của nàng. Khuôn mặt ấy hết sức tầm thường, trên má còn đọng giọt lệ, trong mắt lộ rõ vẻ kinh hoàng, có lẽ nàng chột dạ nên không dám đối diện với ta.

Kế mẫu sợ ta sinh sự, vội vã bảo Hồng Mai dẫn ta đi thay y phục. Ta chẳng chút nghi ngờ, ngoan ngoãn theo sau Hồng Mai.

Hầu phủ được tu sửa hết sức nhã nhặn, hành lang uốn lượn quanh co, mái ngói cong vút như mỏ chim én. Nếu không có nha hoàn dẫn đường phía trước, người thường rất dễ lạc lối.

Khi đi đến rừng trúc, lối nhỏ rải đầy đá cuội tròn nhẵn, Hồng Mai không chú ý, lỡ bước trẹo chân. Ta vội vàng bước lên đỡ nàng.

Hồng Mai tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?

Tay áo lướt qua mặt đất, ta kín đáo thu lại viên trân châu tròn nhẵn nằm trên nền đá. Vén giày vớ lên, bàn chân Hồng Mai đã sưng đỏ một mảng.

Ta lập tức cuống quýt: "Chuyện này... chuyện này biết làm sao bây giờ?"

Hồng Mai đau đến mức trán rịn mồ hôi lạnh, vẫn cố gắng gượng: "Cô nương, ta không sao."

Không được, chân tỷ bị thương rồi, ta sao có thể để tỷ phớt lờ thân thể của mình chứ.

Nhưng mà cô nương...

Ta cắt ngang lời nàng: "Ta thay y phục chỉ là chuyện nhỏ, ai đưa ta đi cũng được. Từ trước đến nay, Lý phủ ta chưa từng bạc đãi hạ nhân. Tỷ đã bị thương, không tiện đi lại, nên nghỉ ngơi một lát đi."

Hồng Mai nhìn ta, rồi liếc sang nha hoàn dẫn đường, cắn răng đồng ý. Nếu nàng ta cứ tiếp tục khăng khăng, chỉ càng khiến ta sinh nghi. Dù sao cũng toàn là người của bọn họ, chỉ cần đưa được ta đến căn phòng đó là đủ.

Sắp xếp ổn thỏa cho Hồng Mai xong, ta tiếp tục đi theo nha hoàn kia. Đi mất chừng một tuần trà, mới đến được trà thất để thay y phục.

Ta nhìn cánh phòng kia, giống hệt như kiếp trước, trong phòng bày lư hương hình tiên hạc, hương khói lượn lờ chầm chậm phả ra từ miệng hạc.

Nha hoàn dẫn ta vào phòng, rồi lập tức đóng cửa lại. Cửa sổ và cửa ra vào đều đã bị bịt kín từ trước, kế mẫu quả thật đã chuẩn bị chu toàn để tính kế ta.

Không bao lâu sau, cánh cửa đóng chặt phát ra tiếng cọt kẹt rồi mở ra. Ta biết, Phương Nguyên An đã tới.

Từng bước, từng bước, hắn đi về phía gian trong, không nhanh không chậm. Lòng ta theo đó siết chặt, đầu ngón tay khẽ run rẩy. Quả nhiên, bất kể đã bao lâu trôi qua, nỗi sợ hãi với Phương Nguyên An vẫn ăn sâu tận tủy xương ta.


3.

Phụ thân sớm đã bộc lộ ý muốn kết thân với Phương gia. Chỉ có điều, người được chọn vốn là muội muội ta — Lý Mộng Đình.

Lý Mộng Đình dung mạo xinh đẹp, dáng dấp yểu điệu, có đôi phần tài hoa, là mỹ nhân khó gặp. Một người như vậy, so với ta — một đại cô nương khờ khạo, nhút nhát — đúng là hơn ta không biết bao nhiêu lần.

Phụ thân ta dĩ nhiên không nỡ đem nàng gả cho Phương Nguyên An. Nhưng mối hôn sự giữa ta và Thế tử Hầu phủ đã được định ra từ khi còn trong bụng mẹ.

Phu nhân Hầu phủ cùng nương ta vốn là bằng hữu thâm giao, chỉ tiếc sau khi nương qua đời, tình nghĩa ấy cũng gần như cạn sạch. So với ta, phu nhân Hầu phủ rõ ràng yêu thích Lý Mộng Đình hơn.

Vị hôn phu của ta, Lâm Tề Hiền, đã sớm tư thông cùng Lý Mộng Đình, lén lút nảy sinh tình cảm. Kiếp trước, ta và Lý Mộng Đình thành thân cùng một ngày.

Ta bị bắt gian tại giường, Hầu phủ lập tức huỷ bỏ hôn ước. Nhưng xoay người lại, bọn họ liền tán dương Lý Mộng Đình, nói nàng là người tốt, không thể để một kẻ như ta liên lụy.

Hầu phủ không muốn cắt đứt giao tình với Lý phủ, nên đem hôn ước của ta chuyển sang cho Lý Mộng Đình.

Nàng ta rạng rỡ gả đi, Lâm Tề Hiền đối với nàng vô cùng sủng ái, phu thê ân ái, trở thành câu chuyện đẹp người đẹp nết.

Thế nhưng sự thật là, Lý Mộng Đình đã sớm mang thai với Lâm Tề Hiền, nếu để thêm vài ngày nữa, bụng lớn dần thì cũng không thể giấu nổi.

Thế nên mới bày ra cục diện yến tiệc mùa xuân lần này. Vừa có thể dùng ta để lấy lòng Phương Nguyên An, lại để Lý Mộng Đình thuận lợi gả vào Hầu phủ. Một mũi tên trúng hai đích.

Ngoài ta ra, ai nấy đều được lợi. Nhưng lần này, bọn họ e rằng sẽ không được như ý.

Ta nấp sau cánh cửa, trong tay siết chặt chân đèn. Ngay khi Phương Nguyên An vừa bước vào, ta dồn hết sức, hung hăng đập mạnh vào sau gáy hắn.

Nhìn hắn từ từ đổ xuống, thân thể ta cũng như bị rút hết khí lực, mềm nhũn ngã xuống đất. Mồ hôi lạnh túa ra trong lòng bàn tay, hận ý sôi trào. Ta chỉ hận không thể nện vỡ đầu hắn ngay tại chỗ mới cam tâm.

Nhưng ta biết, giờ vẫn chưa phải lúc.


4.

Trong đình, Lý Mộng Đình vẫn đang trò chuyện cười đùa với các tiểu thư danh môn. Nàng ta quả thật xinh đẹp, chỉ tiếc thân phận quá thấp, bởi vậy cũng không thể nói chuyện lâu.

Phụ thân ta làm quan tầm thường, ở kinh thành bao năm cũng chỉ giữ được chức nhàn tản lục phẩm. Yến tiệc ở Hầu phủ, nếu không nhờ hôn ước của ta, chỉ dựa vào phụ thân, nàng ta căn bản không đủ tư cách xuất hiện.

Nha hoàn hầu hạ bên cạnh Lý Mộng Đình lại thì thầm vài câu vào tai nàng, nàng lập tức vội vã rời đi.

Lý cô nương lòng sợ là chẳng thành thật. Ta nhìn thấy, e là nàng vẫn còn ý muốn làm tẩu tử của ta đấy.

Lâm Lãm nhìn ta, nửa cười nửa không. Hắn là thứ tử của Hầu phủ, ngay sau khi trọng sinh, việc đầu tiên ta làm chính là tìm tới hắn.

Kiếp trước, khi ta bị giam bên cạnh Phương Nguyên An, lay lắt sống sót mấy năm trời, từng nghe nói vị thứ tử này của Hầu phủ cực kỳ có bản lĩnh, trên triều đình mơ hồ có xu thế lấn át cả Lâm Tề Hiền.

Chỉ tiếc hắn là thứ xuất, không đủ tư cách kế thừa tước vị. Ngay đến cả Phương Nguyên An cũng từng chịu thiệt dưới tay hắn, sau đó về nhà trút giận lên người ta.

Ta mặt không đổi sắc nhìn hắn: "Ta sẽ không gả cho Lâm Tề Hiền."

Chậc, thế thì vị trí phu nhân Thế tử Hầu phủ, Lý cô nương chẳng lẽ không có chút hứng thú nào sao?

Lâm Lãm không phải người lương thiện, hắn là kẻ đa nghi. Nếu ta không để hắn thấy được giá trị của mình, hắn nhất định sẽ trở mặt, thẳng tay phá bỏ hiệp ước.

Lâm công tử đừng thử ta nữa. Ta đã nói rồi — ta sẽ giúp ngươi đạt được thứ mình mong muốn, cứ chờ mà xem.