Tìm kiếm

Lối Cũ Không Về - Chương 1

Nhà / Lối Cũ Không Về / Chương 1

1

Buổi sáng hôm ấy, nhị ca đến đón ta đi. Từ Niên cũng đang chuẩn bị để cùng mọi người đi thưởng hoa đạp thanh.

Phu nhân đặc biệt gọi hắn đến dặn dò: "Con đã muốn đi chơi, vậy hãy mang Ảnh Nhi theo cùng đi."

Từ Niên liếc ta một cái. Ánh mắt ấy luôn khiến ta cảm giác như mình chỉ là con chó vàng ở sân sau, bị xem thường và khinh bỉ.

Nàng ta thì biết gì đến phong với nhã? Tầm thường biết bao.

Hắn ra lệnh cho tiểu tư dắt ngựa đến, rồi buông lời khinh miệt: "Dù có đi, cũng phải là người như Châu cô nương. Nàng ta có điểm nào sánh bằng được chứ?"

Dắt nàng ta theo, chi bằng dắt Đại Hoàng đi cùng. Ta dắt nó theo có khi còn khiến ta vui hơn.

Ta biết Châu cô nương, nàng ấy ở ngay đối diện, dung mạo xinh đẹp như hoa như ngọc. Phu nhân tức giận đến mức suýt ngất, chỉ tay vào hắn hồi lâu rồi quay sang an ủi ta.

Ta bình thản đáp lại: "Nhị thiếu gia nói phải lắm."

Không rõ câu nói ấy khiến hắn tức giận ở chỗ nào.

Xe ngựa đã tới mà hắn vẫn đứng yên, không nhúc nhích. Mãi đến khi ta nhìn hắn mấy lần rồi hỏi: "Sao Nhị thiếu gia còn chưa đi?"

Hắn hừ lạnh: "Ta đi lúc nào đến lượt ngươi quản sao?"

Ta biết mình không thể quản hắn, cũng chưa từng có ý định đó.

Giữa trưa hôm đó, nhị ca mang lễ vật đến đón ta. Việc huynh ấy đến bất ngờ khiến người trong phủ không ai ngờ tới, phu nhân vội vàng cho người tiếp đãi.

Nhị ca nhìn ta chằm chằm hồi lâu rồi thở dài: "Không ngờ hai đứa lại vô duyên đến thế. Thôi vậy, nhị ca đến đón muội về."

Thực ra, nhị ca đến đón ta là bởi ta đã viết thư cho huynh ấy.

Nhiều năm trước, gia tộc Tô của ta cũng thuộc hàng khá giả, phụ thân ta làm một chức quan nhỏ ở địa phương. Chỉ là sau này bị kẻ gian đố kỵ, vu oan mà phải vào tù.

Để cứu phụ thân, cả nhà đã phải chạy vạy khắp nơi, gia sản khánh kiệt, đến miếng ăn cái mặc cũng trở thành vấn đề. Ta là con út trong nhà, mẫu thân ta đau buồn không có thời gian chăm sóc.

Thêm vào đó, ta lại ốm yếu, không thể chịu được cảnh bôn ba nên người muốn tìm nơi gửi gắm ta. Từ phủ khi biết chuyện đã chủ động đón ta về.

Nhị ca nói với ta rằng năm xưa phụ thân từng có ơn với Từ lão gia, nên Từ phủ mới ra tay giúp đỡ.

Nhị ca dặn ta cứ ở lại Từ phủ, phải ngoan ngoãn nghe lời, đặc biệt là phải nghe lời Nhị thiếu gia.

Lúc đó ta chưa hiểu vì sao lại phải nghe lời Nhị thiếu gia. Sau này, ta mới dần hiểu ra đôi chút.

Khi phụ thân ta chưa gặp nạn, hai nhà đã có ý định kết thành thông gia.

Thế nhưng, Từ Niên rõ ràng không ưa ta.

Ngày đầu tiên gặp mặt, hắn đã đứng chặn ở cửa, không cho ta vào: "Ai cần nàng ta đến bầu bạn với ta? Một ả ăn mày vừa bẩn vừa thối thế này mà cũng vào được phủ chúng ta ư?"

Dù ta ăn mặc đơn sơ nhưng đã tắm rửa sạch sẽ, sao có thể hôi thối được?

Ngay ngày đầu tiên, Từ Niên đã cho ta một đòn phủ đầu. Hắn nói thẳng không kiêng dè, ánh mắt ngập tràn chán ghét: "Con ăn mày thối kia, ta nói cho ngươi biết, mặc kệ phụ mẫu ta nghĩ thế nào, ta ghét ngươi. Ngươi đừng có mơ trèo cao làm phượng hoàng!"

Vì câu nói đó, hắn bị lão gia cho người đánh mấy roi vào mông. Từ Niên vừa xoa mông vừa lén đặt một con sâu róm lên ghế ta sắp ngồi, chờ xem ta xấu hổ.

Ta không hiểu gì, chỉ thuận tay bắt lấy con sâu rồi đưa ra trước mặt hắn: "Nhị thiếu gia, sâu của huynh này."

Nhị thiếu gia nghển cổ đáp: "Sâu nào của ta? Ta không biết là của ai hết."

Ta chớp mắt, thật thà nói: "Ta vừa thấy huynh bỏ vào mà."

Thế là Từ Niên lại bị ăn một trận đòn nữa. Từ đó, hắn càng thêm căm ghét ta.