Tìm kiếm

Hai Kiếp Làm Người - Chương 1

1.

Từ khi mở mắt chào đời, ta chưa từng một lần khóc nháo. Vì ta mang theo ký ức của kiếp trước, ký ức ấy như một lớp màn mỏng manh nhưng không thể gỡ bỏ khỏi tâm trí.

Đáng ngạc nhiên là, cả hai kiếp sống này của ta đều gắn liền với một gia tộc duy nhất. Kiếp trước, ta là đích nữ của phủ Ninh Viễn Bá, kiếp này lại sinh ra trong một gia đình nhỏ bé, tiểu lại hạng mạt, chỉ là nhánh bên không đáng kể.

Ngay từ khi còn đỏ hỏn, ta đã biết trong dòng tộc từng có một vị quý phi được sủng ái nhất lục cung. Dòng họ phủ Ninh Viễn Bá phần đông tầm thường, chỉ duy nhất quý phi ấy làm rạng danh cả gia tộc.

Dẫu được sủng ái đến vậy, quý phi ấy cũng không thể chống lại số mệnh. Trước khi ta chào đời, nàng đã sớm lìa đời trong hương khói ngọc ngà.

Nghe nói Hoàng đế thương tiếc nàng đến tận cùng, đến nỗi sau khi nàng mất, các phi tần bên cạnh đều mang theo vài phần bóng hình của nàng như kỷ niệm.

Bá phủ đích mẫu không thể ngồi yên, bà lợi dụng danh nghĩa mừng thọ lão phu nhân để tìm kiếm trong tộc người có dung mạo giống quý phi.

Khi ấy, ta mới năm tuổi, được a nương dắt vào cổng phủ Ninh Viễn Bá. Giữa phủ đệ rộng lớn, không có ai dẫn đường, a nương lạc lối, nóng ruột đến vã mồ hôi:

Cha con bận việc không đến được, ta đã trễ giờ chúc thọ lão phu nhân, e sẽ liên lụy cha con bị trách phạt.

Ta đưa tay chỉ về phía một con đường nhỏ, giọng còn ngái ngái:

A nương, bên kia còn có đường.

Theo lối ấy, a nương nhanh chóng đến được chính sảnh. Bà xoa đầu ta, giọng đầy trìu mến:

Tiểu Mi của chúng ta thật thông minh, vừa nhìn đã tìm đúng đường.

Thực ra, ta chỉ đơn giản là nhớ rõ đường đi. Vì kiếp trước, ta đã lớn lên ở nơi này.

Ta liếc mắt nhìn, ngay lập tức nhận ra thân mẫu kiếp trước của mình. Bà vẫn giữ vị trí chủ mẫu phủ Ninh Viễn Bá, y phục trang sức vẫn cao quý lộng lẫy, dáng vẻ ung dung như thuở xưa.

Dù đã mất đi đứa con gái yêu quý, mái tóc bên mai bà vẫn chưa vương một sợi bạc, dung nhan vẫn rạng rỡ như ánh mặt trời buổi sớm.

Bà lướt mắt qua đám nữ tử trong tộc, mày khẽ chau:

Chỉ toàn phấn son tầm thường, kém xa Mục Dao.

A nương dắt ta lên hành lễ, nhưng bà không nhận ra ta. Chỉ có bà tử họ Triệu đứng bên cạnh tỏ vẻ kinh ngạc:

Tiểu cô nương này với tiểu thư hồi nhỏ quả thật như cùng một khuôn đúc ra.

Thân mẫu kiếp trước của ta chỉ liếc qua một cái rồi thờ ơ dời mắt đi. Điều đó cũng dễ hiểu, bà chỉ để tâm đến đứa con trai vô dụng kia, còn ta vốn được nhũ mẫu trong phủ chăm bẵm.

Dung mạo của ta hồi nhỏ, bà sao nhớ nổi, huống hồ còn không quan tâm. Bà chỉ bận tâm liệu Bá phủ có thể lại xuất hiện một vị quý phi để mở đường công danh cho con trai bà hay không.

Kiếp trước, ta ít có duyên với thân nhân, may mắn kiếp này có được a nương thật lòng thương yêu.

Ta lặng lẽ kéo tay bà, khẽ nói:

A nương, chúng ta đi thôi.


2

Sau khi dâng lễ mừng thọ, ta và a nương được sắp xếp ngồi tại tiền sảnh phụ. Nơi đó toàn gương mặt xa lạ mà kiếp trước ta chưa từng thấy, ngay cả người hầu dâng trà cũng chẳng mấy ai quen.

Ta lặng lẽ ăn bánh ngọt a nương đưa, lắng tai nghe mấy phụ nhân trong sảnh rôm rả chuyện trò.

Các vị có thấy không, phủ Ninh Viễn Bá thật uy thế, đến cả Thánh thượng cũng tặng lễ mừng thọ lão phu nhân.

Bệ hạ nhớ tình xưa, dù Nhu quý phi đã mất, vẫn hậu đãi người nhà nàng ấy.

Phúc khí thế này, chúng ta cầu mấy đời cũng chẳng được.

Ta chỉ cười lạnh lùng trong lòng. Sự sủng ái Thẩm Nghi ban cho ta khi ấy, chẳng qua là độc dược bọc đường mà thôi.

Kiếp trước, khi còn sống, thanh danh ta chẳng mấy tốt đẹp. Cả kinh thành đều biết, hoàng đế và hoàng hậu tình thâm nghĩa trọng, còn ta chỉ là yêu phi chen giữa bọn họ.

Dù dung mạo xinh đẹp, lúc mới nhập cung ta lại không được sủng ái.

Mãi đến khi Thẩm Nghi phát hiện ra, càng sủng ái ta thì hoàng hậu càng ghen ghét. Những khi hoàng hậu hờn giận với hắn, hắn luôn triệu ta vào thị tẩm.

Chỉ vài ngày sau, hoàng hậu lại chủ động làm hòa.

Trong mắt Thẩm Nghi, ta thậm chí không bằng một thế thân, chỉ là món đồ chơi xinh đẹp để chọc hoàng hậu nổi giận.

Nhưng khi ấy, ta lại dành cho hắn cả tấm chân tình.

Thời gian trôi qua, hắn cũng khó tránh khỏi động lòng với món đồ chơi này.

Một lần ở bãi săn gặp thích khách, ta không chút do dự che chắn cho Thẩm Nghi.

Mũi tên xuyên thấu ngực ta, hắn ôm lấy ta đầy máu trở về cung.

Trong cơn mê man, hắn nắm lấy tay ta, giọng run rẩy:

A Dao, đợi nàng khỏi rồi, chúng ta bắt đầu lại từ đầu.

Từ trước đến nay, khi động tình, hắn chỉ gọi ta là "Nhuyễn nhi". Đây là lần đầu tiên hắn gọi ta là "A Dao".

Nhưng ta không hiểu ý tứ trong lời hắn.

Sau khi ta khỏi bệnh, Thẩm Nghi hạ chỉ phong ta làm Nhuyễn phi, đổi toàn bộ ngự trù trong ngự thiện phòng.

Hai năm vào cung không mang thai, vậy mà chẳng bao lâu sau khi được phong phi, Thái y chẩn đoán ta đã hoài thai.

Ta vui mừng khôn xiết, mong chờ ngày con chào đời, nghĩ rằng từ đây, ở chốn thâm cung này, ta cũng có chỗ dựa.

Nhưng cuối cùng lại sinh non, băng huyết, đứa trẻ không giữ được.

Sau khi mất con, đêm nào ta cũng mơ thấy thi thể tím tái của con, khóc lóc bừng tỉnh giữa ác mộng.

Từ đó thần trí ta dần mất ổn định.

Mọi người đều tưởng Thẩm Nghi sẽ chán ghét ta, nhưng không, hắn lại càng thương xót ta hơn.

Khi phát điên, ta gào khóc, cào rách gương mặt hắn.

Hắn chỉ ôm chặt ta vào lòng, ánh mắt đầy ân hận, dịu dàng dỗ dành:

A Dao, sinh con đau đớn lắm, từ nay chúng ta sẽ không có con nữa.

Dù không con nối dõi, ta vẫn được phá lệ phong làm quý phi, sủng hậu cung, lúc tỉnh lúc mê.

Chuyện ta phát điên được che giấu.

Thẩm Nghi thường đến thăm, trên mặt vẫn hay có vết cào, hắn chỉ nói với các đại thần rằng mình nuôi một con mèo con tinh nghịch.

Những lúc tỉnh táo, ta cũng cảm nhận được hắn đối đãi với ta chân thành.

Nhưng chính sự chân thành ấy lại là bùa đòi mạng của ta.

Hoàng hậu đã cùng Thẩm Nghi đồng hành bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn, nhưng trong mắt hắn dần không còn bà ta.

Dẫu ta đã thần trí không rõ, hắn vẫn sủng ái ta như trước.

Bà ta dù giả vờ hiền lương đến đâu cũng không thể dung tha ta.

Thời gian tỉnh táo của ta càng lúc càng ít.

Một lần tỉnh lại, ta nhìn bươm bướm ngoài song cửa, lẩm bẩm:

Hoa… hoa hoa…

Thị nữ cười nói:

Quý phi nương nương muốn đi ngắm hoa sao? Nô tỳ đưa người ra vườn.

Ta vốn ít khi ra ngoài, hôm ấy lại đuổi theo bướm mà chạy khỏi tẩm điện.

Cũng chưa quá điên loạn, ở ngự hoa viên ta gặp hoàng hậu dẫn nhị hoàng tử ngắm hoa, ta vẫn ghi nhớ hành lễ.

Hoàng hậu thấy ta, mỉm cười dịu dàng nhưng lời nói lại chua chát:

"Quý phi cuối cùng cũng tỉnh rồi. Có chuyện nếu bây giờ không nói, e cả đời ngươi cũng chẳng hay.

Muội muội chắc chưa biết, bệ hạ sủng ái ngươi chỉ để bản cung ghen tức. Hắn biết bản cung ghét ngươi, nên trong đồ ăn hàng ngày của ngươi đã cho hạ hàn dược. Thân thể ngươi sớm không thể sinh nở, nên dù uống bao nhiêu thuốc bổ, cuối cùng cũng chỉ sinh ra một thai chết.

Muội muội đừng tưởng bệ hạ thương tiếc ngươi, ngay cả phong hiệu của ngươi cũng là tiểu tự trong khuê phòng của bản cung. Ngươi, Nhuyễn quý phi… chẳng qua là một trò cười…"

Nhìn bộ dạng ta hiện giờ, hẳn bà ta đang đắc ý.

Nhưng trong ánh mắt bà ta lại đầy hận thù.

Bà vú bên cạnh giữ chặt tay ta, lấy từ tóc ta xuống một cây trâm vàng đưa cho hoàng hậu.

Bà ta cầm lấy, vung tay rạch mạnh một đường trên cánh tay con trai.

Tiếng khóc của đứa bé khiến ta chợt tỉnh.

Bọn họ buông ta ra.

Thị vệ rút dao, ánh thép lạnh lẽo phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của ta.

Ta ngồi bệt xuống đất, ngẩng mắt hỏi:

Hoàng hậu nương nương, để trừ bỏ ta, hẳn đã tính kế từ lâu?

Bà ta cúi xuống, mỉm cười:

Bản cung ban đầu không định lấy mạng ngươi, chỉ bỏ vào cao hương ngươi dùng thứ thuốc khiến thần trí mơ hồ. Nhưng dù vậy, ngươi vẫn quá chướng mắt.

Ta nhìn chằm chằm cây trâm vàng dính máu trước mặt, run giọng hỏi:

Hôm nay… ta không sống nổi nữa, phải không?

Hoàng hậu đứng thẳng, nhìn xuống ta, nụ cười độc ác:

Bản cung để ngươi – tiện nhân này – sống đến hôm nay, đã là may mắn của ngươi rồi…

Chưa dứt lời, bà ta bỗng hét lên thảm thiết.

Ta nhặt cây trâm dưới đất, đâm thẳng về phía bà ta.

Xung quanh hỗn loạn, tiếng kêu la vang dội.

Lưỡi dao đâm xuyên ngực ta, thân thể đổ xuống.

Trong màn máu mờ mịt, ta thấy Thẩm Nghi hoảng hốt chạy về phía mình…

Hoàng hậu ôm mặt, máu trào ra từ kẽ ngón tay.

Bà vú bên cạnh bừng tỉnh, ôm nhị hoàng tử hai tuổi quỳ trước Thẩm Nghi:

Bệ hạ, quý phi đột nhiên phát điên, mưu hại hoàng hậu và hoàng tử…

Thẩm Nghi không nhìn họ, quỳ xuống ôm lấy ta.

Hắn sai người truyền thái y, giọng gần như xé toạc không gian.

Hắn ôm ta đến đau đớn khắp người.

Hơi ấm theo máu ở ngực không ngừng trôi đi.

May thay… ta rất nhanh sẽ không còn cảm thấy đau nữa…