Tìm kiếm

Ái Luyến Bệnh Thái - Chương 3

Giang Vọng quay người đối diện tôi, ánh mắt anh thoáng buồn, như nhìn một giấc mộng mong manh dễ tan biến.

Anh như đang nói với tôi, lại như tự nói với chính mình.

Nhưng mà... em từng gọi anh là đồ theo dõi, là thằng điên, là tên biến thái. Sao em lại có thể chọn anh được? Rõ ràng em ghét anh nhất cơ mà.

Phải, tôi từng rất ghét anh.

Anh không cha không mẹ, lớn lên trong trại mồ côi, suốt quãng thời gian đi học phải lượm ve chai để kiếm tiền sinh hoạt. Vì vậy, anh bị người khác cười nhạo, bắt nạt.

Chỉ vì thương hại anh, khi anh bị đám lưu manh vây đánh, tôi đã báo cảnh sát cứu anh. Kể từ đó... anh bắt đầu bám theo tôi.

Anh theo dõi tôi, mỗi ngày đi học về, chỉ cần tôi ngoảnh lại, đều thấy anh lặng lẽ đi phía sau.

Thậm chí nhiều lần, khi tôi mở cửa sổ lúc nửa đêm, anh cũng đứng dưới lầu nhà tôi.

Đến khi lên đại học, anh thi cùng trường với tôi. Có một lần, khi một đàn anh tỏ tình với tôi, ngay tối đó anh đánh gãy tay người đó, khiến hắn phải bảo lưu học kỳ nửa năm.

Những hành động của anh... khiến tôi hoảng sợ tột cùng.

Những năm tháng ấy, mỗi lần anh đến gần, tôi đều phát điên mắng chửi, gào thét đuổi anh đi, kêu anh tránh xa.

Anh từng là cơn ác mộng dài đằng đẵng trong tâm trí tôi.

Nhưng chỉ sau khi anh chết, tôi mới biết sự thật đằng sau tất cả.

Giang Vọng đúng là cố chấp, điên rồ, đôi khi cực đoan.

Nhưng chỉ duy nhất với tôi, anh buông bỏ hết gai góc. Tôi là người duy nhất... được anh nâng niu trong tim.

Tôi ôm lấy eo anh, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc nói:

Từ giờ trở đi, em không ghét anh nữa. Em đến để yêu anh, được không?

Yêu anh?

Giang Vọng cụp mắt, bật cười tự giễu.

Anh điên như vậy, sao em có thể yêu anh chứ.

Vết thương tôi từng đâm vào tim anh sâu và dài, khiến anh đầy tự ti, không dám tin lời tôi.

Phải kéo hết gai đó ra.

Vậy thì được, em cho anh cơ hội giải thích. Tại sao anh lại ‘điên’ đến thế.

Tôi kéo anh ngồi xuống ghế sofa, nhẹ nhàng hỏi:

Giang Vọng, hồi cấp ba, tại sao anh lại theo dõi em?

Anh cúi đầu.

Vì khi đó... em báo cảnh sát cứu anh. Anh nghe bọn chúng nói sẽ trả thù em... cho nên...

Cho nên anh theo sau tôi mỗi ngày, là để bảo vệ.

Anh lo đám lưu manh sẽ gây hại cho tôi.

Việc anh đứng dưới lầu nhà tôi cũng vậy, vì anh thấy bọn kia lảng vảng quanh khu tôi ở. Lúc đó, ngoài tôi chỉ có bảo mẫu, không người lớn nào khác bảo vệ, anh không yên tâm.

Nhiều lần, khi tôi không hay biết, anh đã một mình chắn trước mặt bọn đó. Có lần bị thương nặng, lâu lắm mới đến trường lại.

Ngày đó tôi còn vui vì nhiều ngày không bị anh làm phiền, nào biết... anh bị đánh gãy mấy chiếc xương sườn.

Giọng anh nhẹ hẳn khi kể.

Thật ra, trước đây anh từng muốn nói nhưng tôi lúc nào cũng đầy sợ hãi, thành kiến, không chịu nghe. Anh vừa mở miệng, tôi đã mắng anh biến đi.

Rồi anh im lặng.

Tôi xót xa xoa nhẹ bên hông anh.

Nơi này... từng vì tôi mà gãy xương, vậy mà tôi phải đến nhiều năm sau mới biết.

Vậy... hồi đại học, tại sao anh đánh nhau với đàn anh đó?

Ngày đó, sau khi em từ chối, hắn vẫn không cam chịu. Hắn chuẩn bị đồ uống có thuốc mê, còn khoe với bạn học là kiểu gì cũng phải ‘lên giường với em’... chuyện đó anh phát hiện.

Thế nên, trong cơn giận dữ, anh đánh gãy tay hắn, để hắn không dám nhắm vào tôi nữa.

Anh dùng cách mà anh cho là tốt... để bảo vệ tôi.

Trớ trêu thay, cái 'tốt' đó lại là lý do khiến tôi ghét anh.

Nghe hết lời giải thích, tôi chỉnh lại tư thế, nghiêm túc nói lời xin lỗi:

Xin lỗi anh... Rõ ràng anh đang bảo vệ em, vậy mà em hiểu lầm anh suốt bao năm.

Kiếp trước tôi cũng từng xin lỗi... nhưng là trước bia mộ của anh.

Còn bây giờ, Giang Vọng ngồi ngay trước mặt tôi.

Anh lúng túng, không biết phải nói sao.

Cũng không hẳn là hiểu lầm... Anh đúng là kẻ điên thật mà.

Có lẽ vì ánh mắt tôi chân thành, anh hiếm hoi muốn giãi bày.

Anh là đứa trẻ không ai mong muốn, bị bố mẹ bỏ rơi. Tính cách không dễ gần, không ai nhận nuôi. Anh luôn thấy mình như linh hồn vất vưởng, lúc tuyệt vọng sẽ rời đi.

Nhưng anh không ngờ... lại gặp được em.

Hôm đó, khi bị bọn họ bao vây, anh không phản kháng... vì muốn kết thúc tất cả.

Rất nhiều người đi qua, không ai muốn dính líu. Họ chỉ liếc rồi bỏ đi. Chỉ có em... dù sợ đến run, vẫn báo cảnh sát, còn hét bắt họ dừng tay.

Chờ cảnh sát đến, em nhìn vết thương anh, giọng nghẹn ngào hỏi có đau không... khoảnh khắc đó, anh bỗng không muốn chết nữa.

Anh muốn giữ em lại, để em chỉ khóc vì anh, cười vì anh, quan tâm mỗi mình anh... Đến giờ, anh vẫn muốn như vậy.

Em đã cứu anh... nhưng anh chỉ muốn giữ em mãi bên mình...

Tôi đỏ hoe mắt.

Anh chịu nhiều đau khổ, nhưng bản chất vẫn nguyên vẹn. Chỉ vì chút thiện ý nhỏ của tôi năm xưa... mà anh trả lại bằng cả cuộc đời.

Nhưng cuối cùng... anh vẫn không làm vậy." Tôi nói, "Anh muốn giữ em, nhưng lại cho em tự do.

Nếu không, anh đã không lặng lẽ nhìn tôi đính hôn với Thẩm Kha.

Tôi hít sâu, ôm anh, vỗ về sống lưng.

Giang Vọng, em đến đây vì anh. Em sẽ không rời anh. Em hứa.

Anh nhẹ ôm lấy eo tôi.

Giọng anh nhẹ như thở dài bên tai:

Anh có thể tin em không?

Không tin em... anh còn muốn tin ai nữa?

Tôi không muốn thấy anh chìm trong u ám, bàn tay trượt vào trong áo anh.

Giang Vọng, ăn xong nên vận động một chút.

Anh ngẩn ra, chưa hiểu.

Ý em là đi dạo?

Em nói vận động trên giường.

Nghĩ một lúc, tôi nói thêm:

Trên sofa cũng được.

Lúc này tôi vẫn mặc áo sơ mi anh, cởi một khuy áo, để lộ xương quai xanh và vai.

Anh Giang, tới không?

Anh thở gấp, yết hầu khẽ động.

...Tới.

Tôi bật cười, ngẩng lên hôn anh.

Cái gai trong tim đó, cuối cùng... cũng được tôi rút ra.


Khoảng thời gian dài sau đó, tôi sống trong nhà anh.

Tôi chê căn hộ anh như văn phòng lạnh lẽo, nên bắt đầu cải tạo lại.

Trên sofa thêm gối ôm màu ấm áp, bàn ăn đặt lọ hoa tươi dịu dàng, phòng khách bày cây xanh đầy sức sống, tường treo tranh sơn dầu tôi chọn kỹ. Tôi còn in ảnh chung của hai đứa, đặt trên kệ trang trí giữa phòng khách.

Anh rất thích những thay đổi này.

Trước đây anh nghĩ đây chỉ là chỗ ngủ. Giờ thì... nó như một mái nhà thật.

Chỉ có điều, anh không vừa ý vị trí bức ảnh, nhìn chằm chằm cái kệ thật lâu.

Ngày sau, anh mang về mấy khung ảnh đặt khắp nơi: bên bàn ăn, tủ tivi, giá sách, bàn làm việc, bậu cửa sổ, tủ đầu giường...

Tôi cạn lời:

Anh thích mấy bức ảnh này đến vậy sao?

Thích.

Anh cười ôm tôi.

Rất rất thích.

Anh còn đổi hình nền điện thoại thành ảnh chung của hai đứa.

Trớ trêu thay, đó là bức ảnh tôi nghịch ngợm—bò lên lưng anh, giả vờ cắn tai anh.

...Tại sao nhất định phải là tấm này, không thể đổi tấm nào đứng đắn hơn?

Anh thích nhất bức này. Anh thích em thân mật với anh thế.

...

...Không được sao?

Thấy ánh mắt anh thất vọng, lòng tôi mềm nhũn, gật lia lịa.

Được rồi, anh thích tấm nào thì dùng tấm đó.

Sau đó tôi bí mật dán miếng chống nhìn trộm lên điện thoại anh trong đêm.

Ảnh này—chỉ có anh được xem!

Đó là sự kiên cường cuối cùng của tôi!


Ở bên Giang Vọng, tôi mới thực sự cảm nhận được thế nào là được yêu.

Anh tỉ mỉ, nhớ hết sở thích tôi, cả những thói quen nhỏ mà chính tôi cũng không nhận ra. Thậm chí cả chu kỳ sinh lý của tôi... anh cũng biết.

Anh bám lấy tôi như nghiện, chỉ cần không thấy tôi là cuống lên tìm, như chú mèo con luôn cần thân thể.

Chỉ có một điều... tôi thật sự không chịu nổi.

Người đàn ông này... đúng là một con dã thú!

Đêm đến, anh bộc lộ bản năng điên cuồng, quấn quýt như muốn hòa vào tận xương tủy tôi. Nhiều lần khiến tôi đau đớn đến mơ màng mất ý thức.

Nhưng dù không chịu nổi, tôi vẫn yêu điểm đó của anh.

Yêu anh vì tôi làm anh mất kiểm soát, yêu những phút giây anh lạc trong hoan ái vẫn hôn cổ tôi, yêu nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt anh càng gợi cảm khi đẫm mồ hôi, yêu sự kiềm chế khi anh cháy bỏng dục vọng mà vẫn dừng lại vì thương tôi...

Nửa đêm giật mình tỉnh dậy, tôi như thoát khỏi căn nhà kho ẩm thấp tối tăm, khẽ vuốt bàn tay ôm eo mình, cảm thấy an lòng.

Bàn tay khẽ động, anh vuốt ve tôi, giọng khàn khàn buồn ngủ:

Sao ra nhiều mồ hôi thế... gặp ác mộng à?

Ừm. Em mơ thấy... anh chết trong tay kẻ khác vì cứu em.

Động tác anh khựng lại.

Anh xoay tôi lại, cho tôi đối diện, rồi hôn môi tôi.

Đừng nghĩ nữa, chỉ là giấc mơ thôi.

Nhỡ đâu... không phải mơ?

Nhỡ đó là chuyện em từng trải qua thật, đã tận mắt thấy anh chết thì sao?

Nói đến đây, mắt tôi cay cay.

Giang Vọng, cũng như anh trân trọng em, em cũng trân trọng anh. Nên nếu... em nói nếu thôi, nếu có nguy hiểm thật sự, em mong anh đừng mạo hiểm. Chúng ta hãy cùng sống sót, được không?

Ngoài cửa sổ, ánh trăng rọi xuống, rèm cửa mỏng lay động theo gió nhẹ.

Anh nắm lấy tay tôi, đặt vào lòng bàn tay mình rồi hôn lên.

Được. Chúng ta cùng nhau trở thành ông bà lão, đi hết đời này.

Còn nữa, cảm ơn em vì đã trân trọng anh.

Tim tôi run rẩy, tê dại mà ngứa ngáy—vừa đau vừa mềm.

Anh Giang, anh phải giữ lời đấy.

Anh bật cười, ôm chặt tôi.

Ừ, giữ lời.

Nữ trứng

21/12/2025

Tình Tay Ba

19/12/2025